Cố Tích Cửu nghiêm trọng hoài nghi là điều đầu tiên!
Lúc đó cách khá xa không cảm thấy lắm, hiện tại lại gần nàng mới phát hiện vị Tả Thiên Sư này trên người không phải bình thường chỉnh tề.
Sợi tóc như vẩy mực, buông lỏng dùng một cái ngọc khấu buộc lại, ngọn tóc hầu như muốn rũ đến mắt cá chân, mái tóc dài như vậy lại văn ti không loạn, mượt mà như sa tanh.
Trên người áo tím bay phấp phới, không có một nếp nhăn nào, áo bào trắng như tuyết hơi có chút lỏng lẻo, nhưng lỏng lẻo rất có hơi thở nghệ thuật, nửa che khuất cổ, cho người ta cảm giác cấm dục khó tả.
Có thể nhận ra người này có thói ở sạch rất nhỏ, ừm, hẳn là còn có chút chứng cưỡng bách.
Cố Tích Cửu làm sát thủ, cho nên quen thói phân tích người.
Trong khoảnh khắc phi thường như vậy, đầu óc nàng cũng tự động phân tích ra một ít tin tức.
“Chủ nhân, ta cảm thấy ngươi lúc này nên nghĩ đến đại kế chạy trốn, chứ không phải phạm hoa si phân tích soái ca Tả Thiên Sư này.”
Thanh âm Thương Khung Ngọc vang lên trong đầu nàng.
“Ngươi biết cái gì?” Khóe môi Cố Tích Cửu khẽ nhếch: “Biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng, hiểu rõ tính cách hắn, mới có thể tìm ra sơ hở trong hành vi của hắn, tìm ra một đường sinh cơ.”
“Vậy ngươi phân tích xong rồi, tìm được đường sinh cơ kia chưa?”
“Người này là tên biến thái, cơ hội không dễ tìm lắm, để ta nghĩ lại.”
“Ừm, người này xác thật đủ biến thái, người hai mặt giống nhau, ta đều nghi ngờ hắn là âm dương nhân! Loại người này khó chọc nhất. Thôi được, chủ nhân, ta tin tưởng ngươi đó. Ta tin tưởng bằng trí tuệ của ngươi nhất định có thể hóa hiểm vi di!”
“Âm dương nhân?” Cố Tích Cửu bị suy đoán này của Thương Khung Ngọc làm cho lôi một phen.
“Tiểu Thương, ngươi lại nhắc nhở ta, có lẽ thực sự có khả năng này!” Cố Tích Cửu khen ngợi Thương Khung Ngọc, dù sao nàng và Thương Khung Ngọc đều giao tiếp bằng tâm linh thuật, người ngoài căn bản không nghe được.
Cổ tay bỗng nhiên căng thẳng, Cố Tích Cửu đang cùng Thương Khung Ngọc nói chuyện rất vui vẻ, căn bản không phòng bị, bị lực lượng đó kéo một cái, nàng không đứng vững, phanh một tiếng đụng vào lưng Đế Phất Y, mũi đều đâm đau!
“Uy, ngươi...” Cố Tích Cửu che mũi ngẩng đầu, lại phát hiện đã đến ngoài đại điện, Đế Phất Y đang ngẩng đầu nhìn lên không trung, chiếc thuyền phong cách kia của hắn.
Nói cũng kỳ quái, chiếc thuyền kia rõ ràng không có cánh, cũng không có vật gì nâng đỡ, nó cư nhiên có thể lơ lửng không ngừng ở đó, Cố Tích Cửu cảm thấy nó đã trái với lý thuyết vật lý...
“Đi cùng bổn tọa!” Đế Phất Y phân phó một tiếng, cũng không thèm nhìn nàng, dưới chân khẽ nhún, bay lên không trung, vạt áo phiêu phiêu trực tiếp bay lên chiếc thuyền kia.
Cố Tích Cửu đứng trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Đây chẳng lẽ là khảo nghiệm đầu tiên? Muốn nàng tự mình nhảy lên sao?
Vị trí huyền đình của chiếc thuyền này không thấp, ước chừng cao bảy tám tầng lầu! Với trình độ khinh công hiện tại của nàng, có chết cũng không nhảy lên được!
Nàng nếu có thuấn di thuật trong người thì tự nhiên không nói làm gì, nhưng hiện tại năng lực đặc dị kia lại bỗng nhiên lỗi thời mà biến mất...
Nàng đang cân nhắc tìm một lời nói nào đó để đi cùng những người khác, không ngờ trên bầu trời có một đạo bạch quang nhàn nhạt chợt lóe, nhanh chóng quấn lấy eo nàng!
Cố Tích Cửu theo bản năng tránh né, nhưng trên đùi lại bỗng nhiên tê dại, như bị một vật nhọn đâm vào, động tác hơi chậm một chút, eo nàng chợt căng thẳng, một luồng lực mạnh mẽ kéo nàng bay thẳng lên ——
Cố Tích Cửu giống như một con diều bị người kéo lên, trong lúc vội vã nàng không kịp nghĩ nhiều, lòng bàn tay hàn quang chợt lóe, thân mình khẽ uốn, hướng về đạo bạch quang đang kéo nàng chém tới!