Nói đến cũng kỳ lạ, Cố Tích Cửu từ khi rời khỏi sơn động kia, tuy ấn tượng về tượng ngọc khắc sâu, nhưng đối với bộ mặt của tượng ngọc đó ngày càng mơ hồ, đến cuối cùng dứt khoát không nhớ ra được, phảng phất trong đầu nổi lên một tầng sương mù, che khuất hoàn toàn bộ mặt của tượng ngọc đó, làm nàng muốn nhìn cũng thấy không rõ.
Chỉ mơ hồ nhớ rõ tượng ngọc kia cực kỳ mỹ, đẹp không giống người trần thế, làm nàng muốn xưng hô là thần tiên ca ca.
Nàng xuyên qua đến đây sau vẫn luôn gặp chuyện không ngừng, cho nên đối với dung mạo mơ hồ của tượng ngọc trong đầu mình cũng không để tâm,
Hiện tại nhìn thấy bức vẽ này mà Tả Thiên Sư vừa mới vẽ ra, bộ mặt tượng ngọc vốn đã cực kỳ mơ hồ chợt lại rõ ràng lên!
Khiến nàng liếc mắt một cái đã nhận ra!
Vị Tả Thiên Sư này có một cây bút thần kỳ với phép thuật sinh hoa, vẽ giống y như thật, tựa hồ hắn lại phác họa thêm vài nét bút trên đó, người trong bức vẽ liền sẽ từ bức vẽ đi xuống.
Cố Tích Cửu nhìn bức vẽ kia, rồi lại nhìn Tả Thiên Sư đang vẽ tranh, tuy nàng luôn luôn trấn tĩnh, hỉ nộ không bộc lộ ra ngoài, nhưng giờ phút này lòng nàng cũng phốc phốc loạn nhảy!
Dung mạo của vị Tả Thiên Sư này cùng dung mạo của tượng ngọc kia cư nhiên... cư nhiên kinh người tương tự!
Chẳng qua một người áo tím một người áo trắng, khí chất cũng khác nhau rất lớn.
Tả Thiên Sư tuyệt mỹ trong đó lộ ra vẻ lười biếng quyến rũ, mơ hồ phảng phất mang theo hơi thở ám hắc.
Mà bức tượng bạch y kia lại giống như Lưu Vân trên trời cao, xương cốt bằng băng tuyết, linh hồn bằng ngọc ngà, giống như thần tiên cao cao tại thượng không nhiễm một chút khói bụi trần thế, khiến người ta nhìn thêm một cái liền phảng phất là khinh nhờn.
Bởi vì khí độ của hai người kém quá lớn, cho nên Cố Tích Cửu trước nay không hề so sánh hai người với nhau.
Hiện tại chợt nhìn thấy cái này trên bàn vẽ của Tả Thiên Sư, nàng mới bỗng nhiên phát hiện hai người hóa ra lại tương tự đến vậy!
Tả Thiên Sư này và tượng ngọc rốt cuộc là quan hệ gì?
Chẳng lẽ là hắn chiếu theo tướng mạo của chính mình mà điêu khắc ra tượng ngọc sao?
Nhưng khí chất này cũng quá khác biệt chút đi?!
Căn bản không giống một người a!
Cũng hoặc là nguyên thân của tượng ngọc này là huynh đệ song sinh của hắn?
Hắn là Tả Thiên Sư, vậy huynh đệ song sinh của hắn là ai?
Dung mạo khí độ như vậy, dù sống ở đâu cũng là một sự tồn tại chói mắt đi? Không có khả năng bừa bãi vô danh...
Cố Tích Cửu nhanh chóng hồi ức một chút cục diện sơn động kia, không giống như là tự nhiên hình thành, mà như là hậu thiên bố trí ra.
Vị Thiên Sư này phụ trách việc rất thần bí, mặc kệ hắn là giả bộ mê hoặc cũng tốt, hay là thật sự có thể thông thần cũng vậy, với thân phận như hắn làm chút bố trí thần bí khó lường cũng không khiến người ta kỳ quái.
Có lẽ tượng ngọc kia chính là một loại bố trí pháp trận nào đó của hắn, tượng ngọc kia như là tọa trấn mắt trận...
Tựa như nàng ở hiện đại nghe nói gì đó về pháp trận cổ xưa, hình như có vài loại là ở một số nơi đặc biệt chôn tượng đá tượng sắt, có thể phòng lũ lụt đại tai.
Chẳng qua đến chỗ vị Tả Thiên Sư này lại là một bút tích lớn, chôn xuống là tượng ngọc...
Nếu hắn dùng tượng ngọc đảm đương một loại trận pháp tọa trấn chi vật nói, phỏng chừng sẽ không dùng tượng của chính hắn, bằng không nhiều đen đủi!
Cho nên tượng ngọc kia chính là huynh đệ song sinh của hắn? Vậy sẽ là ai đây?
Cố Tích Cửu ngồi ở đó mặt ngoài bất động thanh sắc, trong lòng cũng đã hiện lên vô số suy đoán.
“Nhận ra hắn không?” Đế Phất Y mở miệng, đầu ngón tay khẽ gõ bình phong.
Ngữ khí hắn phảng phất không chút để ý, Cố Tích Cửu trả lời một câu rất an toàn: “Không nhận biết.”
Đế Phất Y một tay chống cằm, mỉm cười quyến rũ: “Thật sự không nhận biết? Chưa từng thấy qua?”
Xác thật không nhận biết, nhưng khẳng định đã gặp qua.
Không những đã gặp qua, nàng còn sờ qua, còn lột qua quần áo ——