Khương Vũ chỉ cảm thấy tay mình cũng đang run rẩy, đây là căn phòng thứ hai bọn họ bước vào, thật ra căn phòng đầu tiên chẳng có gì cả, bọn họ tìm kiếm một lượt trong phòng, tìm được tấm bản đồ kia, vốn tưởng rằng căn phòng này cũng sẽ nhẹ nhàng như vậy, nhưng lại chẳng thể nào ngờ tới sẽ xảy ra tình huống như thế.

Hồn vía vẫn trên mây, anh ấy ngẩng đầu lén lút liếc nhìn Dư Niệm đang đứng ở hành lang không biết đang nhìn gì, lại phát hiện ánh mắt của cô đã quét về phía mình, thế là nuốt một ngụm nước bọt, cẩn thận hỏi: "Cô không sợ sao?"

Dư Niệm nhướn mày, không tỏ rõ ý kiến, xoay người tiếp tục đi về phía trước: "Đây là phó bản tân thủ."

Ngụ ý của cô không cần nói cũng biết, nhưng sau khi Khương Vũ hiểu được ngụ ý thì sắc mặt càng thêm trắng bệch.

Bởi vì là phó bản tân thủ nên độ khó không cao ư? Cho nên, nhất định phải chiến đấu sao?

Ngay khi Dư Niệm vừa đi được hai bước, chỉ nghe thấy tiếng "Cạch" vang lên từ bên trái. Trong phút chốc, tất cả người của phòng 8302 vừa nãy còn bủn rủn chân tay mà ngã sõng soài trên đất đều bật dậy, động tác của họ đồng loạt, tất cả đều đứng sau lưng Dư Niệm, dường như nơi đó là nơi an toàn nhất trên thế giới.

Dư Niệm cũng nhìn về phía phát ra âm thanh.

Cửa phòng 8310 đã mở.

Một người đàn ông đi ra từ bên trong đầu tiên.

Anh ta cực kỳ cao, khoảng gần 1m9, mặc một chiếc áo thun màu đen, bên ngoài áo thun khoác một chiếc áo khoác cải tiến kiểu Đường, trên áo khoác in họa tiết Tùng Hạc Diên Niên.

Nói một cách công bằng, đây thật sự là một họa tiết già dặn cũ kỹ, nhưng mặc trên người đàn ông này lại toát ra khí thế khó tả, ngay cả con hạc tiên trông hiền lành tốt bụng trên áo có vẻ cũng có thêm chút sát khí sắc bén.

Áo khoác dài qua đầu gối, giấu đi đôi chân dài thẳng tắp đầy sức lực.

Thế nhưng, điều thu hút sự chú ý nhất là, anh có một mái tóc dài.

Mặc dù Dư Niệm thường không có thành kiến gì với việc đàn ông để tóc dài, nhưng xét đến thuộc tính bẩm sinh của đại đa số đàn ông, thực ra rất hiếm có người đàn ông nào có thể chăm sóc mái tóc dài sạch sẽ và đẹp mắt.

Rõ ràng, người đàn ông trước mắt chính là một phần thiểu số hiếm hoi đó.

Một sợi dây buộc tóc màu đỏ tươi buộc mái tóc dài của anh lại, gọn gàng dứt khoát không chút rườm rà. Lúc đi đường, mái tóc khẽ đung đưa theo biên độ mềm mại của chiếc áo khoác trên người anh, trông rõ ràng rất đẹp, nhưng lại tạo cho người ta một áp lực cực lớn không thể nhìn thẳng.

Khi đi ngang qua Dư Niệm, người đàn ông này liếc cô, ánh mắt dừng trên chiếc rìu cứu hỏa trong tay cô, chỉ thấy bước chân anh hơi khựng lại, huýt sáo một tiếng như thể trêu ghẹo: "Ngầu thật."

Tuy nhiên, cũng chỉ là khựng lại một chút, anh lập tức đi thẳng về phía trước mà không ngoảnh lại. Sau đó anh mở cửa phòng 8312 ngay cạnh phòng 8310 rồi bước vào, theo sau anh còn có năm sáu người, trạng thái của họ rõ ràng tốt hơn nhiều, ít nhất không co rúm sợ hãi mà liệt người trên đất, thậm chí bước chân của mấy người đi đầu còn như có gió.

Khi người cuối cùng bước vào phòng 8312, Dư Niệm mới nhìn thấy một tấm biển màu xanh lam "xin đừng làm phiền" được treo trên cửa phòng.

"Đây là người của phòng 8301." Mãi đến lúc này Khương Vũ mới lặng lẽ thở ra một hơi, anh ấy cũng không hiểu sao nữa, khí thế trên người người đàn ông ban nãy thực sự khiến anh ấy cảm thấy đến thở cũng khó khăn.

"Anh ta tên gì?" Dư Niệm hỏi.

"Không biết, tôi chỉ biết tên người trong phòng chúng tôi và cô thôi." Khương Vũ lắc đầu, rõ ràng đây không phải lần đầu anh ấy nhìn thấy người đàn ông này: "Tốc độ vào phòng của anh ta có vẻ rất nhanh..."

Khương Vũ chưa nói hết câu, bởi vì trong hành lang phòng mờ mịt sương mù bỗng truyền đến tiếng xe đẩy nặng nề, bánh xe của xe đẩy có chút khô dầu, khi đẩy phát ra tiếng cọt kẹt nhỏ, cực kỳ chói tai.

Dư Niệm lùi lại một bước, đứng gần sát tường, lặng lẽ nhìn người bước ra từ hành lang mờ mịt sương mù.

Nếu như đó cũng có thể được gọi là người.

Mụ có vóc người trung bình, mặc một bộ đồng phục nhân viên phục vụ, bộ quần áo màu đỏ sẫm tỏa ra mùi tanh tưởi khiến người ta buồn nôn, trên mặt mụ chỉ còn lại một mái tóc đen, da mặt giống như ngọn nến bị tan chảy, ngũ quan đã hoàn toàn không còn ở vị trí vốn có nữa.

Một con mắt ở trên má, một con đã chảy xuống cổ, mũi thì vẫn ở nguyên chỗ cũ, nhưng cũng chỉ còn lại nửa lỗ mũi, cuối cùng là miệng thì hoàn toàn không tìm thấy đâu, chỉ miễn cưỡng để lại một cái hố đen.

Hai tay mụ đẩy một chiếc xe đẩy, đây là loại xe mà nhân viên dọn phòng trong khách sạn thường dùng, ở tầng thứ nhất có thể thấy các vật dụng dùng một lần, các loại ga giường được xếp ngay ngắn, nhưng ở tầng thứ hai là các loại ga giường, khăn vải đã thay ra một cách lộn xộn.

"Các vị muốn trả phòng sao?" Khi đi ngang qua nhóm người, nhân viên phục vụ dừng lại, quay cái mặt vẫn đang không ngừng tan chảy qua hỏi.

Câu hỏi của mụ không nhận được câu trả lời, tuy không nhìn thấy biểu cảm của nhân viên phục vụ, nhưng nghe giọng của mụ cũng không khó để phán đoán, có lẽ mụ đã hơi tức giận rồi: "Số phòng của các vị là bao nhiêu!"

Tất cả người của phòng 8302 đều nín thở, thậm chí có người còn nhắm chặt mắt, rõ ràng thị giác mà nhân viên phục vụ này mang lại thật sự quá đáng sợ, đội trưởng Khương Vũ nuốt một ngụm nước bọt, miễn cưỡng nhìn nhân viên phục vụ kia, vừa định run rẩy trả lời thì lại thấy Dư Niệm đang đứng phía trước mình giơ tay lên, tất cả những người định nói chuyện phía sau lập tức ngậm chặt miệng lại.

Đại thần không cho nói, vậy thì một chữ cũng không được nói, một dấu câu cũng không được nói!

"Sao bây giờ con người ý thức kém thế! Có biết tôn trọng người khác không, thật là, cả lũ chỉ xứng đi cùng với đống khăn vải này thôi..." Nhân viên phục vụ đột nhiên gầm lên, mụ đưa tay lấy cây chổi cán dài ở phía trước xe định đập vào đầu Dư Niệm.

Đó đâu phải là cây chổi thông thường, từ góc nhìn của đội 8302, trên cây chổi này không phải là nhựa mà là từng cây kim thép dài, nếu thứ này mà đâm vào người, lập tức sẽ thành tổ ong.

Thấy cây chổi này sắp rơi xuống đầu Dư Niệm, ngay cả Khương Vũ vốn được coi là bình tĩnh cũng không nhịn được mà định kéo Dư Niệm thì lại thấy cô không hề hoảng hốt mà lấy ra một thứ gì đó ném về phía nhân viên phục vụ, sau đó nghe thấy giọng nói trong trẻo của cô vang lên trong sương mù: "Tôi muốn khiếu nại bà."

Nhân viên phục vụ vừa nãy còn hằm hằm dữ tợn chỉ muốn chọc một cái tổ ong trên người Dư Niệm thì trong khoảnh khắc này bỗng nhiên bình tĩnh lại, cây chổi đầy kim thép trong tay mụ vẫn còn lơ lửng trên đầu Dư Niệm chưa đến hai centimet, nhưng giọng nói của mụ lại vô cùng dịu dàng.

Nũng nịu mà mềm mại, nếu đổi sang một bối cảnh khác, giọng nói như vậy cũng có thể coi là dễ nghe, nhưng trong tình huống này, nhìn chằm chằm vào một khuôn mặt như vậy, trong lòng mọi người chỉ còn lại sự rợn tóc gáy.

"Ôi chao, quý khách, tại sao cô lại muốn khiếu nại tôi!" Nhân viên phục vụ vội vàng thu lại cây chổi, tay chân luống cuống xé đơn khiếu nại trên người xuống, muốn trả lại cho Dư Niệm: "Người ta không muốn bị khiếu nại đâu!"

"Bởi vì ban nãy bà định đánh tôi." Dư Niệm nhếch mép, nhìn con số đang không ngừng nhảy trên đơn khiếu nại.

7.

6.

5.

...

"Không, không! Tôi không định đánh cô, tôi chỉ muốn phủi bụi cho cô thôi! Quý khách, cô mau thu lại đơn khiếu nại đi!" Cùng với con số trên đơn khiếu nại không ngừng nhảy, nhân viên phục vụ tỏ ra càng lúc càng sốt ruột.

Xem ra, trong vòng mười giây sau khi đơn khiếu nại được ném ra, người chơi có thể thu hồi lại.

"Nếu thu hồi lại rồi bà lại đánh tôi thì sao?"

"Không đâu không đâu! Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc đánh cô, tôi là người thích khách quý như các cô nhất." Nhân viên phục vụ đã sốt ruột đến mức hai chân nhảy loi choi, có thể thấy là vô cùng lo lắng rồi.

4.

3.

...

Dư Niệm híp mắt lại, dường như đang suy xét vấn đề này, sau đó cô thu lại tờ đơn khiếu nại từ tay nhân viên phục vụ.

"Đơn khiếu nại đã bị thu hồi một lần:

Một loại vật phẩm đặc biệt chỉ có thể sử dụng đối với nhân viên của khách sạn, tuy nhiên tờ đơn này của bạn đã bị thu hồi rồi! Nó đã mất một phần ba hiệu dụng, thật đáng tiếc.

Không thể mang ra khỏi phó bản.

Quyền lợi của khách hàng là tối cao, nếu các người làm tôi không hài lòng, tôi sẽ khiếu nại các người! Khiếu nại các người! Khiếu nại các người!"

Mất một phần ba hiệu dụng, hiệu dụng mà nó nói đến là gì?

Làm cho nhân viên phục vụ sợ hãi sao?

Nhìn thấy nhân viên phục vụ vội vàng thu lại cây chổi trong tay, vừa xin lỗi Dư Niệm vừa chuẩn bị chạy đi, Dư Niệm đột nhiên lên tiếng hỏi: "Khi nào có điện lại vậy?"

"Hả? Cái này, cái này phải đi hỏi thợ điện nước chứ! Tôi không biết."

Thợ điện nước sao?

"Đi đâu tìm thợ điện nước?" Dư Niệm lập tức hỏi câu thứ hai.

Nhưng không ngờ rằng, nhân viên phục vụ vừa nãy còn khách sáo có hỏi có đáp bỗng như đổi mặt, lập tức quay mặt lại dùng khuôn mặt sắp tan chảy đó đối diện với Dư Niệm. Tuy không nhìn thấy biểu cảm trên mặt mụ, nhưng Dư Niệm vẫn nhìn ra được sự hung hãn trên mặt mụ.

"Cút sang một bên! Đừng làm lỡ việc của tao!" Nói xong, nhân viên phục vụ như thể có ma đuổi sau lưng, đẩy chiếc xe đẩy trông vô cùng nặng nề kia chạy nhanh về phía hành lang.

Thì ra đơn khiếu nại có thể dùng để hỏi vấn đề với nhân viên khách sạn, nếu không đoán sai, một tờ đơn khiếu nại chưa sử dụng có thể hỏi một nhân viên phục vụ ba câu hỏi, đồng thời cũng có thể thu hồi lại, nhưng mỗi lần thu hồi lại, sẽ mất đi một lần cơ hội hỏi.

Tương ứng, đối tượng bị thu hồi có thể sử dụng hiệu quả hỏi một lần.

Vậy thì về mặt lý thuyết, tờ đơn khiếu nại này có thể sử dụng ba lần, đồng thời chỉ có thể thu hồi hai lần, như vậy có thể hỏi ba nhân viên phục vụ khác nhau cùng lúc ba câu hỏi.

Về phần tính xác thực của câu trả lời...

Hơi trầm ngâm một chút, Dư Niệm cảm thấy có lẽ sẽ không có câu trả lời giả, nhưng trả lời có đầy đủ hay không thì không biết.

Giống như trong câu hỏi vừa rồi, cô đã có được một từ khóa là thợ điện nước.

Mặc dù không biết đi đâu để tìm người thợ điện nước này, nhưng cho dù người này không phải là NPC cần thiết của nhiệm vụ chính thì cũng là một mấu chốt để vượt ải.

Liếc nhìn đồng hồ điện tử trong tầm nhìn, 2:26:57.

Dư Niệm hít một hơi, xoay người bước vào phòng 8311.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play