Dư Niệm nói không sai chút nào, đây là một phó bản tân thủ, mà phó bản tân thủ thường có độ khó rất thấp, gần như là không có gì khó khăn.

So với căn phòng trước, độ khó trong phòng 8311 còn thấp hơn. Bên trong phòng toàn là chuột, chỉ là số lượng hơi nhiều, khoảng hơn mười con mà thôi, chúng chạy tán loạn khắp nơi, làm cả căn phòng trở nên bừa bộn.

So với người phụ nữ nhảy cực nhanh, người đàn ông vạm vỡ chỉ có răng, thì lũ chuột đã hiền lành hơn nhiều rồi. Khương Vũ, người không ngừng thầm niệm trong lòng “đây là một phó bản tân thủ”, cuối cùng cũng đã dẫn theo mấy cậu con trai bắt đầu dốc sức phản kích trong phòng 8311.

Chỉ tiếc là hai cô gái trong đội vẫn không chịu ra tay, đặc biệt là cô gái đã khóc từ lúc đầu, bây giờ còn bám chặt lấy cô gái tóc ngắn mà la hét, nhảy loạn khắp nơi, không hề có ý định giúp đỡ.

Dư Niệm hoàn toàn không để tâm đến hai người họ, hay nói đúng hơn, thực ra cô chẳng hề để tâm đến bất kỳ ai trong đội 8302. Đối với cô, chăn một con cừu cũng là chăn, chăn hai con cừu cũng là chăn, không có gì khác biệt.

Lẽ nào cô còn có thể quản người khác muốn sống hay chết sao?

Thế thì không hợp lý.

Tuy lũ chuột không đáng sợ bằng quái vật hình người, nhưng chúng chạy quá nhanh, bốn người đàn ông to lớn đánh đến thở hồng hộc. Còn Dư Niệm thì thong thả lật tìm đồ đạc trong phòng, gặp thì tiện tay vung rìu cứu hỏa trong tay chém chết hai con chuột, không gặp cũng chẳng sao.

Khi cô tiện tay giải quyết bốn con chuột trong phòng vệ sinh, cô phát hiện một chiếc đèn pin ở góc bồn rửa mặt.

Rõ ràng, thứ này không nên xuất hiện trong phòng khách sạn.

“Đèn pin:

Vật phẩm thông tin vượt ải.

Không thể mang ra khỏi phó bản.

Một chiếc đèn pin, trong bóng tối có thể giúp bạn nhìn thấy những thứ mà bạn không thể tìm được. Bất kể là ở nhà, ở khách sạn, đi leo núi, đi du lịch, hãy luôn chuẩn bị một chiếc đèn pin, bạn sẽ luôn cần dùng đến nó.”

Bốn vật phẩm thông tin vượt ải ngẫu nhiên, ngoài tấm bản đồ phân bố khu vực trong tay Khương Vũ và đồng đội, đây là món thứ hai Dư Niệm nhìn thấy, đồng thời cũng là vật phẩm vượt ải đầu tiên cô có được.

Cô bật công tắc, một luồng sáng không quá mạnh lập tức chiếu sáng căn phòng.

Và Dư Niệm nhanh chóng phát hiện ra, ngoài việc chiếu sáng, chiếc đèn pin này còn có một tác dụng khác, đó là khi nó chiếu vào những con chuột đang chạy loạn, chúng sẽ bị giữ chân trong hai giây.

Như vậy, việc dọn dẹp lũ chuột này không còn chút khó khăn nào nữa.

Ngay khi dọn dẹp xong con chuột cuối cùng và có thể rời khỏi phòng, trong đầu Dư Niệm đột nhiên vang lên một giọng nói lạnh lẽo: “Bạn đã có một đồng đội tử vong, vì quá hoảng sợ, bạn đã chìm trong nỗi đau buồn sâu sắc.”

“Nhận được DEBUFF, Suy Yếu.”

Quả nhiên, ở góc trên tầm nhìn của cô lại xuất hiện hình một người nhỏ bé màu đỏ đang cúi đầu ủ rũ. Nhưng khác với lần trước khi hình người này xuất hiện chỉ bị suy yếu 10%, lần này DEBUFF là suy yếu 20%. Xem ra, dù cho thời gian mười phút của DEBUFF có kết thúc, 10% suy yếu do một đồng đội chết đi sẽ không thực sự biến mất, nó sẽ tiếp tục cộng dồn khi đồng đội thứ hai, thứ ba, thứ tư chết.

Cùng với sự xuất hiện của DEBUFF này, Dư Niệm cảm thấy chiếc rìu cứu hỏa trong tay dường như có thêm chút trọng lượng, đây là một khác biệt rất lớn so với cảm giác nhẹ bẫng như không lúc nãy.

“Đệt mợ!” Tâm trạng Dư Niệm lập tức trở nên khó chịu, cô khẽ chửi thề một tiếng, quay người đi về phía cửa và trực tiếp mở ra.

Đúng lúc này, phòng 8312 đối diện cũng mở cửa, người đầu tiên bước ra chính là người đàn ông tóc dài vừa gặp. Anh cũng không ngờ cửa phòng đối diện lại mở cùng lúc với mình, không khỏi hơi ngạc nhiên.

Khi phát hiện người ở đối diện, đôi mắt dài hẹp của người đàn ông tóc dài như thể có ngàn đóa hoa đào nở rộ, khóe môi anh cũng nở nụ cười: “Này, người đẹp, lại gặp nhau rồi, lát nữa có rảnh không, cùng uống một ly nhé.”

Nếu không có đồng đội thứ hai chết, có lẽ Dư Niệm sẽ có chút hứng thú với người đàn ông đã vượt ải căn phòng nhanh chóng này. Nhưng bây giờ, vừa nhận được DEBUFF Suy Yếu cộng dồn, cô chỉ thấy nhìn cái gì cũng phiền đến trời đất sụp đổ.

Thế là cô còn chẳng thèm nhấc mí mắt, đi thẳng đến căn phòng tiếp theo.

“Đồ ẻo lả.” Trước khi đẩy cửa phòng 8313, từ khóe môi Dư Niệm bay ra hai chữ rõ ràng vô cùng, giọng điệu trong trẻo lạnh lùng nhắm thẳng vào Tu Ly, như thể vô số lưỡi dao sắc bén từ trên trời giáng xuống, găm anh thành một con nhím.

“Đồ ẻo lả?” Tu Ly trố mắt, anh quay đầu nhìn đồng đội của mình, chỉ tay vào bản thân, giọng nói đầy vẻ không thể tin nổi: “Tôi á?”

Tất cả mọi người trong đội 8301 lập tức đồng loạt lắc đầu.

Không phải, không có, không thể nào.

Đại thần, ngài nghe nhầm rồi.

Trên người Dư Niệm tỏa ra luồng nộ khí lạnh lẽo, mặc dù khuôn mặt cô vẫn không có biểu cảm gì, mặc dù cô vẫn không thích nói nhiều, nhưng mỗi người trong đội 8302 đi sau lưng cô đều cảm nhận sâu sắc được luồng nộ khí đang bùng nổ này.

Đặc biệt là sau khi vào phòng 8313 luồng nộ khí lại càng như sóng biển cuộn trào gào thét, trực tiếp hạ gục hai con quái vật trong phòng như thái rau chỉ trong vài nhát.

Khiến cho những người trong đội 8302 đi theo sau cô phải ôm nhau run lẩy bẩy trong góc, cố gắng hết sức để ẩn mình đi, hy vọng không bị cơn bão táp quét trúng mà biến thành bia đỡ đạn.

Yếu đuối, đáng thương lại bất lực.

Ra khỏi phòng 8313, Dư Niệm lại nhanh chóng vào phòng 8315, sau một hồi chém giết điên cuồng, không những không xả được cơn giận, mà ngược lại còn thấy đội của mình lại chết thêm một người, cơn giận của cô cuối cùng đã lên đến đỉnh điểm.

Sao vẫn chưa đến điểm tiếp tế an toàn!

“Trong gợi ý của phó bản thật sự có nói về điểm tiếp tế an toàn sao?” Quay đầu nhìn Khương Vũ, giọng Dư Niệm bình tĩnh.

Khương Vũ rõ ràng cao hơn cô, nhưng trong sự bình tĩnh này lại cảm thấy một áp lực âm u từ trên cao nhìn xuống, như thể giây tiếp theo, người trước mặt sẽ bùng nổ, còn mình sẽ ngã gục trong cơn thịnh nộ của cô.

“Có, có nói mà…” Khương Vũ cảm thấy mình sắp khóc đến nơi.

“Thật sự có nói, thật mà! Chúng tôi đều có thể làm chứng, chúng tôi không lừa cô, trong gợi ý của phó bản thật sự có nói, trong phó bản có một điểm tiếp tế an toàn!” Toàn bộ thành viên đội 8302, những người nhạy bén cảm thấy mạng sống của mình đang ở bên bờ vực tử vong, gần như rưng rưng nước mắt thề thốt với đại thần.

“Nếu chúng tôi nói dối, chúng tôi sẽ không thể ra khỏi phó bản này!”

Dư Niệm liếc nhìn những người trong đội 8302 đang run rẩy, quay người định đi về phía phòng 8317, nhưng vừa ra khỏi cửa, cô đã dừng bước.

Sáu người vốn đang co rúm sau lưng cô vội vàng rụt lại bước chân định bước ra, kinh hãi nhìn Dư Niệm đang quay đầu nhìn về phía bên kia hành lang.

Huhuhu… đáng sợ quá đi!!

Kỳ lạ, là ảo giác của cô sao? Hình như cửa phòng 8313 và 8315 lệch so với cửa phòng 8312 và 8316.

Ngay lập tức, Dư Niệm từ bỏ ý định tiếp tục đi đến phòng 8317, mà đi thẳng về phía phòng 8316.

Cửa mở.

Tất cả những người đã chuẩn bị cho một trận ác chiến nữa đột nhiên bị bao bọc bởi sự ấm áp và sáng sủa bên trong căn phòng.

Từ bên ngoài nhìn vào chỉ là một căn phòng tiêu chuẩn, nhưng khi thực sự bước vào lại vô cùng rộng lớn, ít nhất cũng phải trên một trăm mét vuông.

Ngay chính giữa căn phòng có hai pho tượng, hình dáng mang phong cách tả ý, trông hơi giống những bức tượng trên đảo Phục Sinh, nhưng lại không hoàn toàn giống.

Mỗi pho tượng cao khoảng hai mét rưỡi đến ba mét, cảm giác như được tạc từ những tảng đá thô. Một pho tượng tỏa ra ánh sáng màu đỏ, pho còn lại tỏa ra ánh sáng màu xanh lam.

Tuy nhiên, điểm khác biệt so với ánh sáng xanh lam và đỏ thông thường là màu sắc trên hai pho tượng này đều vô cùng dịu nhẹ, trông hoàn toàn không có tính công kích, ngược lại còn mang đến cho người ta cảm giác ấm áp và an toàn vô hạn.

Trong phòng có mấy chiếc sofa hình vòng cung, trên bàn trà bên cạnh còn có thức ăn, thậm chí ở một góc phòng, Dư Niệm còn nhìn thấy một chiếc giường lớn trải ga trắng tinh, xem ra chỉ cần bạn muốn, bạn hoàn toàn có thể ngủ một giấc trên chiếc giường này.

Mặc dù hai pho tượng này được đặt giữa phòng, nhưng lại không hề có cảm giác lạc lõng, ngược lại dường như hòa làm một với không gian.

“Oa, đây chính là điểm tiếp tế an toàn à!” Người đầu tiên xông vào phòng là chàng trai đầu đinh, sau đó mấy người nữa cũng xông vào, ngược lại Dư Niệm lại là người cuối cùng bước vào phòng.

Cô vẫn luôn đứng ở cửa phòng quan sát kỹ lưỡng một lúc, sau khi xác nhận trong phòng thực sự không có vấn đề gì mới bước hẳn vào.

Đây cũng là thói quen của cô từ trước đến nay, một căn phòng không hề ăn nhập với môi trường phó bản như thế này, nếu không phải là điểm tiếp tế an toàn thì thực sự rất đáng ngờ.

Vừa vào phòng, một luồng khí ấm áp ập đến bao trùm lấy mọi người, xua tan đi cái lạnh trong cơ thể. Khương Vũ đến gần hai pho tượng, dè dặt đưa tay chạm thử vào pho tượng màu đỏ, sau đó reo lên: “Mau qua đây! Ai bị thương mau qua đây!”

Anh ấy vừa gọi vừa đặt tay lên pho tượng, sau đó thấy trên người anh ấy tỏa ra một luồng sáng đỏ dịu nhẹ. Đợi ánh sáng tan đi, anh ấy quay người lại, hào hứng chỉ vào mặt mình hỏi chàng trai đầu đinh gần nhất: “Vết thương trên mặt tôi lành chưa?”

Dư Niệm cũng đến gần hai pho tượng, cô đưa tay chạm vào pho tượng màu đỏ, sau đó toàn thân lập tức được bao bọc bởi ánh sáng đỏ. Cô cũng cảm nhận được lúc này tất cả vết thương trong những trận chiến trước đó đều đã hoàn toàn hồi phục.

Sau đó cô lại đi đến bên pho tượng màu xanh, cũng đưa tay chạm vào nó, trên người cô lại tỏa ra ánh sáng màu xanh lam. Nhưng lần này cô không cảm thấy cơ thể có thay đổi gì, ngược lại tinh thần vốn đã mệt mỏi lại lập tức hoàn toàn hồi phục.

Xem ra pho tượng màu xanh dùng để hồi phục tinh thần lực, còn pho tượng màu đỏ dùng để chữa trị vết thương.

Một ý nghĩ như vậy tự dưng nảy ra trong đầu cô.

Dư Niệm hơi bất ngờ, thực ra từ lúc tỉnh lại, cô đã phát hiện trong đầu mình lúc nào cũng nảy ra những thứ kỳ lạ như vậy, rõ ràng cô không nên biết, nhưng lại cảm thấy vô cùng quen thuộc.

Điều này khiến cô hơi bất lực.

“Rầm!” Một tiếng động lớn vang lên từ phía sau mọi người, Dư Niệm quay đầu lại nhìn, chỉ thấy…

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play