Là người đầu tiên đẩy cửa bước vào, theo lý thì Dư Niệm nên là người đứng ở phía trước nhất, nhưng không biết tại sao, bây giờ cô lại đứng ở tít phía sau, bị người phía trước chen đến mức ép sát vào cửa.

Ngay lúc tất cả mọi người đều đang xin lỗi, Dư Niệm lại đang suy nghĩ một chuyện khác.

Mất điện sao?

“Xin lỗi! Các người nói vài câu xin lỗi là xong chuyện à! Tôi muốn khiếu nại các người! Các người hoàn toàn không coi khách hàng chúng tôi là Thượng Đế, các người liên tục qua loa cho có lệ, tôi yêu cầu bồi thường! Tôi yêu cầu bồi thường!” Gã khách nam vừa gào thét vừa đi tới đi lui, gương mặt đầy thịt của gã đã dần lộ ra vẻ dữ tợn.

“Đền gì?” Chàng trai đầu đinh kinh hồn bạt vía nuốt nước bọt.

“Tất nhiên là… của các người…” Gã đàn ông nhếch miệng, để lộ hàm răng trắng ởn, nhưng hàm răng này lại không phải của con người, tất cả đều sắc nhọn như răng cá mập, đặc biệt là khi gã đến gần chàng trai đầu đinh rồi há to miệng, để lộ mấy hàng răng bên trong.

“A! A! A!”

Đối mặt với tình huống này, tự nhiên sẽ có người hét lên, mà tiếng hét lúc này lại rất có sức lan truyền, mấy người vốn đang đứng ở cửa đều thi nhau chen ra ngoài, thậm chí có người đã bắt đầu mở cửa phòng.

Chỉ tiếc là, dù có dùng sức thế nào, cánh cửa trông có vẻ không mấy chắc chắn kia giờ lại không hề nhúc nhích, chỉ có thể nghe thấy tiếng ổ khóa phát ra âm thanh “cạch cạch”.

Miệng của gã đàn ông ngày càng há to, thậm chí phần đầu của gã cũng vì cái miệng há to mà lật ngược ra sau gáy, gã từ từ đi về phía mấy người đang chen chúc ở cửa.

Dáng vẻ thong dong dạo bước ấy giống hệt một con mèo vừa bắt được một bầy chuột, đang vui vẻ đếm xem nên bắt đầu từ con mồi nào.

“Đừng! Đừng ăn tôi!!!” Chàng trai đầu đinh đứng gần gã đàn ông nhất đã không còn cách nào lùi lại, cậu ta chỉ có thể ôm đầu hét lớn.

Đúng lúc này, chàng trai đầu đinh bỗng phát hiện có người đang xô đẩy dữ dội sau lưng mình, cậu ta không nhịn được mà nói bằng giọng khóc nấc: “Đừng mà, mọi người đừng chen nữa! Xin mọi người đấy!”

Tiếng la còn chưa dứt, chàng trai đầu đinh đã phát hiện mình bị người ta đạp thẳng một phát vào lưng.

Trong phút chốc, cả người cậu ta giống như một quả bóng được tuyển thủ quốc gia sút đi, lao thẳng về phía gã đàn ông, đâm sầm vào bụng gã.

Có lẽ gã đàn ông đó không ngờ sẽ có người dám chống cự, cũng bị lực lao tới cực mạnh của chàng trai đầu đinh húc cho lùi lại mấy bước liên tiếp, sau đó nện “ầm” vào tủ TV, phát ra tiếng động lớn.

“Oái!” Góc nhọn của tủ TV thúc mạnh vào eo gã đàn ông, đau đến mức gã la lớn, đột ngột đứng dậy, vươn tay định túm chàng trai đầu đinh lên.

Trên thực tế, chàng trai đầu đinh đúng là đã bị túm lên.

Cậu ta bị túm lên đã hét đến mức không phát ra được bất cứ âm thanh nào nữa, cậu ta chỉ có thể tuyệt vọng nhắm mắt lại trong khi cơ thể co giật không kiểm soát.

Không gian đảo ngược, ngay lúc chàng trai đầu đinh nghĩ mình chắc chắn phải chết, cơ thể bỗng nhiên ngã xuống đất, lực va đập cực lớn khiến cậu ta hoa hết cả mắt.

Khương Vũ chỉ cảm thấy bên cạnh có một bóng người nhanh nhẹn như mèo rừng đột ngột lao ra từ phía sau mình, thậm chí còn đạp thẳng lên vai người bên cạnh để nhảy ra ngoài.

Sau đó, anh ấy nhìn thấy chàng trai đầu đinh vốn sắp rơi vào tay gã đàn ông bị bóng người kia đột ngột xách lên rồi tiện tay ném về phía sau, chàng trai đầu đinh đập vào trần nhà rồi lại rơi xuống sàn.

Khương Vũ không kịp xem tình hình của cậu ta, tất cả mọi người cũng vậy.

Họ hoàn toàn ngỡ ngàng nhìn tình hình trước mắt, chỉ thấy bóng người kia bay lên, mượn lực vừa nhảy lên để lao thẳng về phía gã đàn ông cởi trần, thoáng chốc, gã đàn ông vừa rồi còn đứng sừng sững như tháp sắt, trên đầu chỉ còn lại hàm răng sắc nhọn, vậy mà lại bay thẳng ra ngoài như một con diều đứt dây.

Khi bóng người này đứng vững lại, lúc này Khương Vũ mới nhìn rõ, người này là Dư Niệm.

“Bốp! Bốp!”

Gã đàn ông này cao ít nhất 1m85, thân hình lại vạm vỡ, tuy không đến mức toàn mỡ, nhưng cũng phải nặng 85 ~ 90kg. Thế nhưng, chính một người đàn ông như vậy, lúc này lại như không có chút trọng lượng nào mà bay thẳng từ cửa nhà vệ sinh ra, đập vào tấm kính ở phía bên kia của căn phòng, ngay sau đó lại bị tấm kính bật trở lại.

Đúng là bị bật trở lại.

Gã đàn ông này giống hệt một quả bóng cao su, sau khi đập xuống đất không hề nằm bẹp dí mà bật thẳng dậy, gã điều chỉnh lại phương hướng, cái miệng đầy răng há to hơn nữa, để lộ cổ họng đen ngòm bên trong, lao về phía Dư Niệm.

“Tao muốn…”

Giọng của gã đàn ông đột ngột tắc nghẽn, ngay cả cơ thể cũng giữ nguyên động tác lao về phía trước, nhưng lại không có thêm bất kỳ hành động nào.

Và thứ ngăn cản mọi hành động của gã là một cây rìu cứu hỏa.

Cây rìu cứu hỏa vốn đang nằm yên trong tay Dư Niệm, giờ phút này nó đang bổ vào giữa người gã đàn ông, những chiếc răng sắc nhọn vừa rồi còn gào thét đã bay ra ngoài rất nhiều chiếc sau cú va chạm với rìu cứu hỏa.

Dư Niệm giật mạnh một cái, phát hiện lưỡi rìu đang bị kẹt cứng giữa xương ức của gã đàn ông, kẹt hơi chặt, thật sự không rút ra được, thế là cô giơ chân đạp thẳng lên ngực gã, đạp mạnh một cú, cây rìu vốn đang kẹt cứng lập tức được rút ra một cách thuận lợi.

Cùng với cây rìu được rút ra, gã đàn ông vốn đang đứng từ từ ngã ngửa ra sau, một lượng lớn máu tươi từ lồng ngực phun ra, mùi máu tanh nồng nặc lan tỏa khắp phòng.

“Chồng ơi!”

Ngay khi mọi người tưởng rằng mọi chuyện đã kết thúc, mái tóc đen dài vừa nãy còn trốn trong chăn bỗng nhiên nhảy bổ lên, đó là một người phụ nữ.

Là một người phụ nữ rất nhỏ bé.

Trông chỉ cao khoảng một mét, nhưng sức bật của ả vô cùng đáng kinh ngạc, chỉ thấy ả như một quả bóng bàn bật mạnh từ trên giường lên, nhảy về phía gã đàn ông đã ngã trên đất.

Khoảng cách ở giữa ít nhất là ba mét, nhưng người phụ nữ này lại như không tốn chút sức lực nào, cứ thế nhẹ nhàng nhảy qua.

Dư Niệm hoàn toàn không muốn cho đối phương thời gian phản ứng, lại một lần nữa xách rìu cứu hỏa xông tới, đáng tiếc, lần này lại vồ hụt.

Tốc độ của người phụ nữ đó cực nhanh, ngay khoảnh khắc cây rìu trong tay Dư Niệm sắp bổ xuống đầu ả, ả lại đột nhiên nhảy bật lên rồi biến mất.

Ngay sau đó, người phụ nữ này như một quả bóng bàn bị ném mạnh vào tường, chạy tán loạn khắp nơi trong phòng, vừa chạy vừa phát động những đòn tấn công hung mãnh về phía Dư Niệm.

Chỉ trong ba năm lượt qua lại, trên người Dư Niệm đã có thêm mấy vết máu hằn sâu, nếu không phải cô né tránh kịp thời, e rằng sẽ có nhiều vết thương hơn nữa.

Nhưng cho dù như vậy, nếu không bắt được người phụ nữ này, cứ tiếp tục thế này, e rằng chẳng bao lâu nữa, da thịt trên người sẽ bị xé toạc ra.

Dư Niệm cũng bắt đầu không ngừng né tránh trong phòng, nhưng cho dù như vậy, cô vẫn bị tóm được, có lúc một cái, có lúc hai cái, có lúc nhiều hơn.

Cứ thế này, không ổn.

Sau khi bị cào bị thương lần thứ tư, Dư Niệm từ bỏ việc né tránh, cô lặng lẽ đứng tại chỗ, không động đậy, như thể khung cảnh đột nhiên bị nhấn nút tạm dừng.

Mà người phụ nữ lại càng thêm điên cuồng, ả không ngừng la hét cười lớn lao về phía Dư Niệm.

Đột nhiên, Dư Niệm giơ tay lên.

Cô trông vô cùng thong thả, thật sự chỉ là giơ tay lên, động tác nhẹ nhàng mà chậm rãi, giống hệt như lúc chụp ảnh vui vẻ tạo một dáng thật đẹp.

Thế nhưng, vào giây tiếp theo, người phụ nữ vừa nãy còn đang chạy tán loạn khắp nơi đã bị cô tóm gọn trong lòng bàn tay.

“Không… thể nào…” Rõ ràng người phụ nữ không ngờ mình sẽ bị bắt, điên cuồng giãy giụa tứ chi, vung vẩy móng vuốt sắc nhọn muốn thoát khỏi tay Dư Niệm.

Dư Niệm vô cảm nhìn người phụ nữ, tay đột nhiên dùng sức, sau đó nghe thấy một tiếng gãy giòn rất nhỏ, người phụ nữ vừa còn đang giãy giụa trong tay Dư Niệm đã bất lực gục đầu xuống, không còn chút sức lực nào.

Sau đó, ánh sáng trắng kỳ dị trong phòng đột ngột biến mất.

“A!!!” Vốn đang yên tĩnh, khoảnh khắc bóng tối ập xuống, tiếng la hét lại vang lên tán loạn.

Giữa một vùng hỗn loạn tiếng la hét và bóng tối, Dư Niệm lại mò mẫm trên người hai kẻ kia và lấy được một thứ.

“Phiếu Khiếu Nại:

Một vật phẩm đặc biệt chỉ có thể sử dụng đối với nhân viên khách sạn.

Không thể mang ra khỏi phó bản.

Quyền lợi của khách hàng là tối cao, nếu các người làm tôi không hài lòng, tôi sẽ khiếu nại các người! Khiếu nại các người! Khiếu nại các người!”

Nắm chặt tấm Phiếu Khiếu Nại, Dư Niệm hơi không cam lòng, tuy rằng tạm thời không biết dùng thứ này với nhân viên khách sạn sẽ có hiệu quả đặc biệt gì, nhưng cô vẫn luôn tin rằng, đây chắc chắn là một thứ tốt, ít nhất trong phó bản này thì là đồ tốt.

Tuy nhiên, lục soát hai người kia thêm một lần nữa, Dư Niệm cũng không tìm thấy tấm Phiếu Khiếu Nại thứ hai, cô không khỏi vô cùng tiếc nuối mà cất tấm Phiếu Khiếu Nại duy nhất này vào ô trống cuối cùng trong ba lô của mình.

Thị lực ban đêm của cô rất tốt, dù không có ánh sáng, Dư Niệm cũng có thể nhìn ra được bảy tám phần tình hình trong phòng, nhân lúc những người khác trong phòng vẫn còn hỗn loạn, cô nhanh chóng lục soát khắp phòng một lượt, nhưng không nhận được thông tin hay vật phẩm hữu ích nào.

Người của đội 8302 vẫn đang la hét, thậm chí có người còn ôm đầu chạy trốn trong bóng tối rồi đâm phải thi thể của gã đàn ông, sau đó phát ra tiếng gào còn thảm thiết hơn.

Hy vọng điểm tiếp tế an toàn ở một nơi nào đó gần đây, nếu cứ ở cùng với đám người này, tai của cô chắc chắn sẽ điếc mất.

Khéo léo lách qua tất cả mọi người, Dư Niệm dễ dàng tìm thấy cửa phòng, vươn tay ấn vào tay nắm cửa, chỉ nghe một tiếng “cạch”, cánh cửa vừa nãy còn khóa chặt đã dễ dàng được mở ra.

Nhóm người bước ra khỏi phòng lần nữa, tất cả đều chưa hoàn hồn, thậm chí có người nhũn hết cả chân, ngồi phịch xuống đất.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play