Một, phó bản này có một điểm tiếp tế an toàn, mỗi người chơi chỉ có thể sử dụng một lần, chữa lành tất cả vết thương trên cơ thể, khôi phục trạng thái tốt nhất của cơ thể.
Hai, xin hãy cố gắng hết sức để đạt được điều kiện vượt ải trong vòng hai tiếng và rời khỏi Khu B.
Ba, trong phó bản này sẽ xuất hiện ngẫu nhiên bốn thông tin vượt ải.
Bốn, một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao, đoàn kết chính là sức mạnh, cái chết của đồng đội sẽ mang đến DBUFF cho người chơi ở các mức độ khác nhau, xin hãy trân trọng và bảo vệ đồng đội của bạn.
Ngón tay Dư Niệm khẽ gõ nhẹ lên cánh tay, cô nghe Khương Vũ nói từng điều một trong lời nhắc mở đầu, khi nghe đến điều cuối cùng, cô nhướn mày: “Đồng đội? Đồng đội nào? Các anh sao?”
“Không, không phải chúng tôi, có lẽ những người trong cùng một phòng được mặc định là đồng đội.” Giọng Khương Vũ bình tĩnh, có lẽ vì đã nói một lúc nên anh ấy không còn hoảng sợ như ban đầu nữa.
Nghe lời Khương Vũ nói, Dư Niệm thành thạo mở bảng đồng đội của mình ra, quả nhiên, ở đó cô nhìn thấy tên của bảy người.
Vận may của cô không tệ, cả bảy người không ai chết cả, nhưng ngay lúc cô chuẩn bị đóng bảng đồng đội lại thì thấy ảnh đại diện của một người biến thành màu xám, đây là dấu hiệu cho thấy người đó đã chết rồi.
Ngay khoảnh khắc người đồng đội này chết, Dư Niệm nghe thấy giọng nói thông báo lạnh băng trong đầu: “Bạn đã có một đồng đội tử vong, vì quá kinh hoàng nên bạn đã chìm vào nỗi bi thương sâu sắc.”
“Nhận DBUFF, Suy Yếu.”
Quả nhiên, Dư Niệm nhìn thấy một khung nhỏ màu đỏ trong tầm nhìn của mình, bên trong có một hình người cúi đầu ủ rũ, tra cứu trạng thái cụ thể của nó, chỉ thấy trên đó viết: Lực chiến đấu của bạn giảm 10%, kéo dài mười phút.
Mặt không cảm xúc đóng tất cả các bảng trạng thái lại, Dư Niệm hoàn toàn hiểu rõ cơ chế chiến thắng trong phó bản này.
Nói trắng ra là không để ai chết, hoặc cố gắng để chết ít người nhất có thể.
Bởi vì theo tình hình hiện tại, ai mà biết được rốt cuộc trong các phòng ở tầng này sẽ xuất hiện thứ gì, cho nên việc duy trì lực chiến đấu là vô cùng cần thiết. Thế nhưng nếu đồng đội chết quá nhiều, lực chiến đấu không ngừng giảm xuống, cho dù cuối cùng cả đội chỉ còn lại một mình mình thì cũng gần như trở thành một phế nhân.
Một phế nhân mà muốn gánh cả phó bản này ư?
Ha ha, không thể nào, hoàn toàn không thể nào.
“Cảm ơn anh đã cho tôi biết những điều này, đã biết rồi thì tôi lại càng không thể đưa các người đến điểm tiếp tế an toàn được, dù sao thì tôi cũng phải ở cùng đồng đội của mình.”
Dù Khương Vũ không hề hiểu chút nào về Dư Niệm, nhưng cũng nghe ra được sự nghiến răng nghiến lợi khi cô nói ra bốn chữ “đồng đội của mình”.
Tuy nhiên, đối mặt với kiểu lợi dụng xong liền muốn phủi tay của Dư Niệm mà không hề có chút áy náy nào, Khương Vũ cũng không tỏ ra quá thất vọng, thậm chí anh ấy còn cười: “Không, cô sẽ bảo vệ chúng tôi.”
“Tôi bị ngốc chắc.” Bỏ mặc gà mờ trong đội mình không bảo vệ, lại đi bảo vệ các người, bảo vệ gà mờ trong đội mình ít nhất còn đảm bảo tôi không bị DBUFF suy yếu, bảo vệ các người tôi rảnh hơi chắc?
“Bởi vì, chúng tôi có thứ này.” Đối mặt với sự chế giễu không hề che giấu của Dư Niệm, Khương Vũ đã hoàn toàn lấy lại vẻ tự tin tràn đầy, anh ấy lấy một thứ từ trong túi ra, mở nó trước mặt Dư Niệm, rồi lại nhanh chóng gấp lại.
Dù chỉ là một cái liếc mắt, Dư Niệm vẫn nhìn rõ dòng chữ trên thứ trong tay Khương Vũ.
Sơ đồ phân bố khu vực khách sạn Hoa Thịnh.
“Thế nào? Điều kiện này đã đủ chưa?” Khương Vũ hít một hơi, cố gắng để biểu cảm của mình trông bình tĩnh một chút, chỉ có đôi tay hơi run rẩy của anh ấy vẫn để lộ sự căng thẳng trong lòng.
Chậc.
Bản đồ à.
Xem ra, quả nhiên là phó bản tân thủ.
Trực tiếp biến thứ cần thiết nhất để vượt ải thành thông tin vượt ải tặng cho người chơi, xem ra phó bản tân thủ cũng nhân từ ghê…
Khương Vũ thấy Dư Niệm không nói gì, trong lòng hơi sốt ruột, tiếp tục thuyết phục cô: “Cô đưa chúng tôi đến điểm tiếp tế an toàn, sau đó tôi có thể cho cô mượn bản đồ, rồi cô có thể đi tìm đồng đội của mình, tôi tin rằng có bản đồ rồi, cô và đồng đội của cô cũng sẽ không bị…”
“Được thôi.” Dư Niệm đột nhiên lên tiếng, cắt ngang lời nói không dứt của Khương Vũ: “Nhưng, tôi muốn xem bản đồ trước.”
“Không được!” Khương Vũ chưa nói gì, một chàng trai trẻ đầu đinh vẫn luôn đứng sau lưng Khương Vũ đã thẳng thừng từ chối yêu cầu của cô.
Dư Niệm chuyển ánh mắt sang chàng trai trẻ đầu đinh, dưới ánh mắt đen láy sâu thẳm đó, chàng trai trẻ đầu đinh không khỏi rụt người lại, nhưng cuối cùng vẫn lấy hết can đảm nói ra một tràng, chỉ tiếc là giọng nói nhỏ dần đã để lộ sự hoảng hốt trong lòng.
“Chúng tôi không cùng đội với cô, không có lợi ích liên quan, chúng tôi càng không quen biết cô, bây giờ đưa đồ cho cô xem xong cô quay đầu đi luôn thì sao? Thứ này là cả đội chúng tôi khó khăn lắm mới tìm được, dựa vào đâu chứ?”
Lời nói của chàng trai đầu đinh rõ ràng nhận được sự đồng tình của các thành viên khác, tuy họ không dám hé răng, nhưng đều gật đầu lia lịa.
Dư Niệm liếc nhìn thời gian.
2:37:39.
Nhiệm vụ mà phó bản đưa ra là rời khỏi Khu B trong vòng ba tiếng thì được coi là hoàn thành phó bản, nhưng trong lời nhắc của phó bản lại đặc biệt nêu ra một điều, yêu cầu người chơi cố gắng hết sức rời khỏi Khu B trong vòng hai tiếng, điều đó cho thấy trong một tiếng cuối cùng, phó bản chắc chắn sẽ có biến đổi, và sự biến đổi này rất có thể là điều mà tân thủ không thể đối phó được.
Tính như vậy, thực ra thời gian của cô rất eo hẹp, cho dù đối phương có bản đồ mấu chốt để vượt ải, cô cũng không có thời gian rảnh rỗi để lãng phí với mấy người này ở đây.
Dư Niệm hơi híp mắt lại, đột nhiên giơ tay phải lên, khi tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng, đã thấy chiếc rìu cứu hỏa lóe lên ánh sáng sắc bén.
“Rắc!”
Căn phòng mà mấy người đang đứng là 8305, phòng này là phòng mà đội của Khương Vũ vừa mới tìm kiếm và họ đã tìm thấy bản đồ trong chính căn phòng này.
Phòng này là một phòng tiêu chuẩn, lúc này đây, mấy người đang đứng nói chuyện giữa hai chiếc giường.
Dư Niệm ra tay cực nhanh, nhanh đến mức không một ai nhìn thấy cô ra tay thế nào, cũng không ai thấy cô thu tay lại ra sao, thứ duy nhất để lại cho mọi người chỉ có chiếc tủ TV đã bị chém thẳng thành hai nửa cùng với chiếc TV treo trên tường và cả chiếc rìu cứu hỏa múa lượn như bướm trong tay Dư Niệm.
Run lẩy bẩy.
“Dựa vào cái này đã đủ chưa?” Dư Niệm nhếch mép, đưa tay về phía Khương Vũ, ngoắc ngoắc ngón tay.
Khương Vũ vẫn hơi do dự, anh ấy không động đậy, lại nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Dư Niệm vang lên: “Anh đưa cho tôi hay để tôi tự lấy?”
Nhìn chiếc rìu cứu hỏa trong tay Dư Niệm, Khương Vũ không còn chút do dự nào nữa, dứt khoát đưa bản đồ cho Dư Niệm.
Một lần nữa, Dư Niệm tỏ ra hài lòng với sự biết điều của Khương Vũ, cô nhanh chóng xem bản đồ vài lần, rồi trả lại tấm bản đồ đã nhớ rành rành.
Xoay người, Dư Niệm vừa đi về phía cửa vừa ngoắc tay với những người phía sau: “Đi thôi.”
Những người vừa nãy còn đang ôm nhau run lẩy bẩy lập tức như được tiêm máu gà, tất cả đều đứng dậy, rất tự giác đi theo sau Dư Niệm.
Theo chỉ dẫn trên sơ đồ an toàn, từ phòng 8305 đi thẳng về phía trước, ngoài phòng 8314 ra, trên tầng này còn có mười lăm phòng nữa, nếu những phòng này không có người vào thì cửa sẽ đóng, nếu đã vào thì cửa sẽ bị mở ra.
Trên tầng lầu này có tổng cộng ba đội, ngoài đội 8302 đang ở cùng mình ra, Dư Niệm không nhìn thấy người của đội 8301 và 8303, xem ra có lẽ họ đang ở trong một căn phòng nào đó đã được mở.
Trong quá trình đi tới, Dư Niệm quan sát kỹ, ngoài cửa phòng 8305 và 8307 đang mở, tất cả các cửa khác đều đóng, nhưng trên tay nắm cửa của phòng 8306 và 8308 lại treo tấm biển ‘Xin đừng làm phiền’.
Xem ra người của hai đội kia đang ở trong phòng này.
Dư Niệm liếc nhìn hai tấm biển ‘Xin đừng làm phiền’ rồi tiếp tục đi thẳng, điểm tiếp tế an toàn sẽ ở trong căn phòng nào đây?
Nếu phó bản tân thủ thực sự là để đảm bảo an toàn cho tân thủ, vậy thì chắc điểm tiếp tế an toàn này sẽ ở đoạn giữa từ 8305 đến 8320, tức là ở phòng 8312 hoặc 8313, dĩ nhiên cũng có thể không phải.
Trong đầu đang suy tính những chuyện này, Dư Niệm đưa tay định nhấn tay nắm cửa phòng 8309, tuy nhiên có một giọng nói hét lên còn nhanh hơn cô: “Chờ đã!”
Người nói là cô gái luôn rụt rè co ro, dường như cô ta rất sợ hãi: “Chúng ta có thể không vào được không? Chúng ta có thể đợi hai đội kia đi vào các phòng khác, chúng ta cứ đi thẳng, đến thẳng điểm an toàn chờ có được không?”
Dư Niệm nhếch mép, trông như đang cười, nhưng nụ cười lại chưa bao giờ lan đến đáy mắt, ngay giây tiếp theo mọi người vẫn chưa kịp phản ứng, cô đã đẩy cửa phòng 8309 ra.
“Khách sạn các người làm ăn kiểu gì vậy? Tôi đã gọi cho lễ tân bao nhiêu lâu rồi! Sao bây giờ mới có người tới! Các người có phải nhân viên phục vụ không! Không biết là tôi đã nói với các người phòng tôi bị cúp điện à? Các người có muốn bị tôi khiếu nại không, có chút tinh thần phục vụ nào không! Tôi nói cho các người biết, tôi sẽ khiếu nại các người!” Vừa đẩy cửa ra, căn phòng như có một lực hút khổng lồ, trực tiếp kéo tất cả mọi người vào trong.
Chỉ trong một cái chớp mắt, căn phòng vốn nên tối đen không đèn đó bỗng nhiên thay đổi hoàn toàn.
Trong phòng không có đèn sáng, nhưng so với môi trường tối đen bên ngoài, trong phòng lại có một thứ ánh sáng trắng kỳ dị, chiếu thê thảm xuống mặt đất, càng làm tăng thêm cảm giác rợn tóc gáy.
Tuy nhiên, không đợi họ hoàn hồn, đã thấy một người đàn ông từ trên giường nhảy xuống, vừa gầm lên vừa lao về phía họ, vừa kéo một tấm ga trải giường màu trắng quấn quanh eo.
Mà trên chiếc giường lớn trong phòng là chăn gối lộn xộn, bên dưới lớp chăn lộ ra một mái tóc đen nhánh và nửa tấm lưng trắng như tuyết.
Dù là kẻ ngốc cũng biết đã xảy ra chuyện gì.
Nhìn lại trên người mình, không biết từ lúc nào, tất cả mọi người đều đã mặc đồng phục khách sạn, hiển nhiên đã trở thành nhân viên phục vụ của khách sạn.
“Thưa ngài, xin lỗi, xin lỗi, chúng tôi sẽ lập tức tìm người đến sửa chữa.”
Khoảnh khắc này, cả đám người lập tức hòa nhập vào tình huống, hóa thân thành nhân viên phục vụ của khách sạn, họ đồng loạt cúi đầu xin lỗi người đàn ông kia.
Ngoại trừ Dư Niệm.