Trên bức tường ở giữa phòng 8303 và 8301 có treo một hộp cứu hỏa, bên trong hộp cứu hỏa có một họng cứu hỏa loại nhỏ, một cuộn vòi chữa cháy và một cây rìu cứu hỏa.
Vừa mới bước ra khỏi phòng, Dư Niệm đã dùng ga giường quấn thật dày quanh toàn bộ bàn tay phải và cánh tay của mình, cô giơ tay phải lên rồi đập mạnh xuống mặt kính của hộp cứu hỏa một cách dứt khoát.
Cùng với tiếng kính vỡ loảng xoảng giòn tan, những mảnh thủy tinh sắc bén rơi vãi khắp nơi.
Dư Niệm dùng bàn tay phải đang được quấn ga giường nhanh chóng gạt hết những mảnh kính có thể làm cánh tay mình bị thương ra rồi vứt xuống đất, sau khi xác nhận an toàn mới nhấc cây rìu cứu hỏa bên trong ra.
"Nhận được vật phẩm: Rìu cứu hỏa."
"Mở túi đồ tạm thời để xem thuộc tính vật phẩm."
Rìu cứu hỏa không người hỏi thăm: Lực tấn công 3.
Thuộc tính bổ sung: Sắc bén +1.
Không gì không phá được! Mạnh mẽ vô địch! Chắc là do ghen tị nên các người mới bỏ quên tôi trong góc khuất, sớm muộn gì cũng có ngày các người phải hối hận!
Dư Niệm ước lượng trọng lượng của cây rìu cứu hỏa trong tay, nặng khoảng 3 ~ 3.5 cân. Đối với một cô gái bình thường, trọng lượng này hơi nặng, muốn vung nó lên để chiến đấu thì e là hơi khó khăn, nhưng Dư Niệm lại hoàn toàn không cảm thấy chút sức nặng nào. Cô nắm lấy cán gỗ của cây rìu vung lên vung xuống, cây rìu trong tay cô như đã biến thành một con bướm nhỏ, vui vẻ bay lượn tung tăng.
Lại một lý do không thể giải thích được nữa khiến Dư Niệm quy tất cả những điều này cho thiên phú của mình.
Xách theo rìu cứu hỏa, cô lại trở về phòng, cuối cùng dừng lại trước hai chiếc tủ chân giường vẫn còn đang khóa, lập tức giơ rìu lên bổ xuống.
Lực đủ mạnh, vị trí chính xác, dường như cây rìu cứu hỏa trong tay Dư Niệm đã trở thành một phần kéo dài của tứ chi cô, được khống chế chính xác từng milimet, chỉ một nhát, ổ khóa trên tủ chân giường đã bị bổ toạc ra.
Bên trong hai chiếc tủ chân giường lần lượt là một chiếc tuốc nơ vít và hai đoạn dây chì.
Sau khi cất hai thứ này vào túi đồ của mình, Dư Niệm kiểm tra lại các ngóc ngách trong phòng một lần nữa, bao gồm cả nhà vệ sinh, nhưng không phát hiện thêm bất cứ thứ gì.
Khi Dư Niệm bước ra khỏi phòng, cô liếc nhìn đồng hồ điện tử.
2:48:23.
Bên trong hành lang tràn ngập sương mù dày đặc và không có tí ánh đèn nào.
Dư Niệm thử đến gần hoặc vỗ tay tạo ra tiếng động để kích hoạt chiếc đèn LED trên trần nhà ở cửa, nhưng kết quả chỉ là vô ích. Sau khi vỗ tay mấy cái một cách khô khốc, cô đột nhiên nhớ ra vừa rồi mình đã đập vỡ hộp cứu hỏa, với tiếng động lớn như vậy mà đèn cũng đâu có sáng lên.
Thế là, cô từ bỏ hành vi ngu ngốc này, không thử thêm nữa.
Trong ánh sáng u ám, tầm nhìn trong lớp sương mù vốn đã dày đặc lại càng thấp hơn, có lẽ chưa đến hai mét. Từ vị trí Dư Niệm đang đứng nhìn ra xa, thậm chí cô không thể nhìn thấy vị trí khu vực thang máy được đánh dấu trên sơ đồ.
Đối diện 8303 là cầu thang bộ đầu tiên được đánh dấu trong sơ đồ, trên khung cửa có một chiếc đèn báo lối đi khẩn cấp, màu xanh huỳnh quang trong làn sương mù mông lung toát ra một vẻ âm u kỳ dị.
Đưa tay đẩy cánh cửa đang đóng, nó không hề nhúc nhích, Dư Niệm cũng không thất vọng, cô xoay người đi về phía hành lang tràn ngập sương mù.
"Tinh".
Một tiếng động trong trẻo vang lên bên tai Dư Niệm, cô nhìn về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy con số phía trên thang máy đang không ngừng nhấp nháy, cánh cửa thang máy đang đóng chặt đột nhiên mở ra.
Khác với hành lang bên ngoài, trong thang máy có ánh đèn vàng vọt, nương theo ánh đèn đó, Dư Niệm thấy hai người đang đứng giữa thang máy, mặt bọn họ vô cảm, trông chẳng khác gì ma-nơ-canh trong tủ kính.
"Cục cà cà ~~" Âm thanh kỳ quái đột nhiên vang lên từ trong thang máy, hai người đang đứng đó quay đầu lại như máy móc, mà cơ thể của họ vẫn bất động, hướng về phía trước.
Nhưng đầu lại càng lúc càng quay ra sau, tốc độ cũng ngày một nhanh hơn.
Trong mắt Dư Niệm, chỉ trong một cái chớp mắt, đầu của hai người này đã xoắn một vòng như quẩy rồi quay lại phía trước, nhìn cô chằm chằm.
Nhưng Dư Niệm chưa kịp có bất kỳ phản ứng nào, hai cái đầu kia như thể tự mọc chân, trong phút chốc bật ra khỏi cổ, bay thẳng về phía Dư Niệm.
Dư Niệm vốn đang đứng yên không nhúc nhích, ngay khoảnh khắc hai cái đầu bay ra, cô đột nhiên nhấc mạnh chân lên, một cú đá quét ngang đã đá văng hai cái đầu đang bay về phía mình ngược vào trong thang máy.
Cảm giác ấm áp và mềm mại của cái đầu như vẫn còn lưu lại trên mu bàn chân cô, thang máy lại phát ra một tiếng ợ lớn, rồi cánh cửa từ từ đóng lại.
Cổ của hai cái xác không đầu vừa nãy còn đang đứng đột nhiên phun ra một lượng lớn máu tươi, Dư Niệm nhìn qua khe cửa thang máy sắp đóng lại, chỉ cảm thấy chúng giống như hai đài phun nước nhỏ.
"Á!!" Tiếng hét thất thanh vang lên ở gần đó, Dư Niệm quay đầu nhìn theo, chỉ thấy một người phụ nữ tóc dài đang ôm đầu ngồi xổm trên đất, la hét, có thể thấy cảm xúc của cô ta đã sụp đổ.
"Là, là hai người họ.."
"Không sai, là hai người họ."
Đứng bên cạnh người phụ nữ còn có ba bốn người nữa, sắc mặt của họ cũng chẳng khá hơn là bao, nhưng lúc này sự chú ý của tất cả đều đổ dồn vào bên trong chiếc thang máy sắp đóng lại.
Dư Niệm liếc mắt về phía thang máy, cánh cửa thang máy cuối cùng cũng đã đóng lại vào khoảnh khắc này.
Không biết mấy người trước mặt đã thấy được bao nhiêu phần của cảnh tượng kinh hoàng vừa rồi, nhưng từ sắc mặt trắng bệch và cơ thể không ngừng run rẩy của họ cũng không khó để nhận ra rằng, cảnh tượng này đã mang đến cho họ một cú sốc cực lớn.
Dư Niệm không có hứng thú an ủi một đám gà mờ bị doạ vỡ mật, cô đi thẳng qua mấy người họ, tiếp tục đi về phía trước.
Theo tình hình hiện tại, thang máy không dùng được, cầu thang bộ đầu tiên bị khoá, vậy thì muốn rời khỏi Khu B, lối đi duy nhất là cầu thang bộ còn lại.
Thời gian mà phó bản cho chỉ có ba tiếng, Dư Niệm không hề muốn lãng phí thời gian quý báu này vào những người thừa thãi.
"Cô cũng là người mới à?" Ngay lúc Dư Niệm đang chuẩn bị đi vòng qua mấy người họ, cánh tay cô bỗng nhiên bị người khác kéo lại, Dư Niệm cau mày nhìn bàn tay đang nắm lấy cánh tay mình, bản năng cơ thể khiến cô suýt nữa đã vung tay ra.
Nhưng đối phương cũng là một người vô cùng tinh mắt, anh ấy thấy Dư Niệm dừng lại thì lập tức buông tay cô ra, vừa nhanh chóng đánh giá Dư Niệm, vừa tự giới thiệu: "Chúng tôi cũng đều là người mới, chúng tôi ở phòng 8302. Hình như cô không phải người mới ở phòng chúng tôi, cô là...?"
"8303." Trong lúc đối phương đánh giá mình, ánh mắt Dư Niệm cũng nhanh chóng đảo một vòng qua mấy người họ.
Tổng cộng có sáu người, người phụ nữ đang ngồi xổm trên đất ôm đầu khóc rống, người phụ nữ tóc ngắn cũng đang ngồi xổm bên cạnh ôm cô ta vào lòng an ủi, còn lại là bốn người đàn ông, cộng thêm hai người trong thang máy, chính xác là tám người, không sai.
Bọn họ đều rất trẻ, tuổi tác khoảng từ 18 ~ 25 tuổi, người lớn tuổi nhất chắc là người đàn ông đã giữ cô lại và bắt chuyện với cô.
"Tôi tên là Khương Vũ, nếu tiện thì chúng ta lập đội đi cùng nhau nhé?" Anh ấy mặc một chiếc áo hoodie màu đen, phối với một chiếc quần jean màu xanh nhạt, tuy trông cách ăn mặc giống như những chàng trai trên phố, nhưng đôi khuyên tai lấp lánh trên hai tai vẫn để lộ sự khác biệt của anh ấy.
Thế nhưng, đối với Dư Niệm, nếu đồng ý lời mời lập đội đột ngột này của một người xa lạ thì cô đúng là ngốc hết thuốc chữa.
Thậm chí cô còn không thèm cho Khương Vũ một biểu cảm nào, quay đầu đi, tiếp tục bước về phía trước, chỉ tiếc Khương Vũ là một người khá kiên nhẫn, anh ấy lại nhanh chóng đuổi theo Dư Niệm mở lời: "Chúng tôi vừa gặp người của phòng 8303 rồi, cô không đi cùng họ sao? Bị họ bỏ lại à? Chúng ta đi cùng nhau có thể bảo vệ lẫn nhau, cơ hội sống sót của cô cũng sẽ lớn hơn một chút."
Dư Niệm dừng bước, quay đầu lại nhìn Khương Vũ một lần nữa, nhưng ánh mắt này tràn ngập vẻ chế giễu, khóe môi cô cũng nhếch lên một nụ cười: "Anh nói bảo vệ lẫn nhau thì cơ hội sống sót của tôi sẽ lớn hơn à?"
Khương Vũ nghĩ lại cảnh tượng kinh hoàng vừa rồi, mấy người bên mình đều sợ đến tè ra quần, còn cô gái trước mặt thì sắc mặt có vẻ không hề thay đổi, cũng cảm thấy lúng túng với hai chữ "bảo vệ lẫn nhau".
Vô cùng hài lòng với sự tự biết mình của đối phương, nụ cười trên môi Dư Niệm chân thành hơn rất nhiều, cô gật đầu, định bụng tiếp tục đi về phía trước, nào ngờ bước chân còn chưa nhấc lên, Khương Vũ lại chặn cô lại, trong mắt anh ấy tràn đầy cố chấp.
Anh ấy cắn môi dưới, sau đó hít một hơi thật sâu: "Chúng ta làm một giao dịch đi, chúng tôi cung cấp một thông tin vượt ải, cô bảo vệ chúng tôi đến... đến điểm tiếp tế an toàn."
Điểm tiếp tế an toàn?
Lại một thuật ngữ xa lạ, nhưng lại mang đến một cảm giác vô cùng quen thuộc.
"Là ai cho anh sự tự tin, khiến anh nghĩ rằng tôi sẽ vì thông tin vượt ải của anh mà sẵn lòng gánh sáu gánh nặng?" Dư Niệm nhướng đôi mày sắc sảo, sự thích thú trong đuôi mắt xếch lên càng đậm vẻ chế giễu.
"Cô chắc chắn là người tỉnh lại cuối cùng." Khương Vũ lại chẳng hề nao núng vì lời chế giễu của Dư Niệm, ngược lại trên mặt anh ấy còn lộ ra vẻ tự tin kiên định.
"Tuy tôi chưa thấy cô ra tay, nhưng vừa rồi cô tung cú đá bay vào cái..." Có lẽ Khương Vũ đã nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, sắc mặt anh ấy hơi méo mó: "Tôi biết ngay sức chiến đấu của cô chắc chắn rất cao, người của phòng 8303 chỉ cần không ngốc thì tuyệt đối sẽ không từ bỏ một người như vậy."
"Nhưng, cô lại không đi cùng họ, vậy chỉ có hai nguyên nhân, vì cô không muốn, hoặc là... cô chính là người được nhắc đến trong âm báo lúc phó bản bắt đầu, người tỉnh lại cuối cùng."
Hóa ra là phó bản bắt đầu có âm báo à?
Cũng đúng, đây là phó bản dành cho người mới, độ khó chắc không cao, lúc phó bản bắt đầu chắc chắn sẽ có gợi ý vượt ải.
Không thể phủ nhận, Dư Niệm đã có mấy phần tò mò về âm báo khi phó bản bắt đầu, nhưng trên mặt cô lại không hề biểu hiện ra chút nào, vẫn cười như không cười nhìn Khương Vũ: "Vậy thì sao?"