Chưa kể bên cạnh còn có sách bò, lòng vịt, tiết vịt, cuống họng bày ra đĩa kèm đá bào, mề gà thái hoa cúc... vân vân và vân vân...
Dù cả nhóm buổi chiều đều giúp bê vác nguyên liệu, còn cùng nhau rửa và sơ chế, nhưng cảm giác thị giác khi bày hết ra vẫn quá mạnh.
Hơn nữa thịt đều để trong tủ lạnh, mấy người đều tưởng Triệu Hiểu Tịnh tiện thể mua rau cho mấy ngày sau, không ngờ tối nay lại thái hết ra.
“Chị Kính Tử, chị phát tài rồi à?” Lữ Hồng Văn thầm nuốt nước bọt của kẻ chưa thấy sự đời.
“Chị, chị, chị ơi, chúng cháu có phải sắp bị sa thải rồi không?” Mạch não của Âu Dương Ức Đan chuyển sang bữa tối cuối cùng.
“Chị ơi cháu bình thường có phải ăn nhiều quá không? Cháu biết cháu ăn nhiều, sau này cháu sẽ kiềm chế, không liên quan đến Đan Đan đâu, khẩu phần của nàng ấy thực ra khá nhỏ!” Ô Khải Nhạc vừa nghe, ngây ngốc giải thích.
“Không giống. Sư muội bình thường cũng ăn nhiều, chắc là chợ rau không mở nổi nữa rồi.” Sự hài hước lạnh lùng của Vân Vĩnh Nguyên lúc này lại bắt đầu phát huy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT