Triệu Hiểu Tịnh luôn mỉm cười, nói xong một cách rất chân thành nghiêm túc, lại nâng cốc lên.
“Cạn ly!” Lời nói đột nhiên nghiêm túc khiến mọi người ngẩn ra, theo bản năng nâng cốc hưởng ứng.
“Sao đột nhiên trang trọng thế? Lẽ ra phải là mình cảm ơn cậu mới đúng chứ, mình cũng chẳng làm gì cả... Hơn nữa cảm ơn mình cần phải xa hoa thế này sao?” Tô Vũ Thần không hiểu gì, nhìn Triệu Hiểu Tịnh hỏi nhỏ.
“Không xa hoa đâu, lẩu thôi mà, lẩu cay thêm mỡ Ngưu.” Triệu Hiểu Tịnh nghiêng đầu, nhẹ giọng nói với Tô Vũ Thần.
Tô Vũ Thần sững lại, lắc đầu cười nhẹ, tâm trạng lập tức trở nên phức tạp.
Câu nói này là trước đây nàng nói với Triệu Hiểu Tịnh.
Lúc đó mẹ Triệu Hiểu Tịnh đã bị bệnh một thời gian rồi, Triệu Hiểu Tịnh bỏ học, vẫn luôn ở Dương Thành chăm sóc, còn nàng thì đi học đại học ở tỉnh ngoài, hai người cũng chỉ gặp nhau mỗi khi nàng nghỉ về nhà.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play