"Bịch." Lâm Tòng Chỉ ngồi vào xe, người đóng cửa cho cậu là Tiêu Kinh Văn.

Một phút trước, Trương Miểu còn đang ngồi trong xe nghịch điện thoại, tính sáng mai tìm chỗ sửa.  Chỉ tích tắc sau, cô tận mắt chứng kiến Tiêu Kinh Văn và sếp mình sóng vai đi về phía xe, rồi hắn rất lịch thiệp mở cửa cho cậu.

Thậm chí còn cúi người dặn dò cô "Lái xe cẩn thận", cô gật đầu đáp "Vâng".

Trương Miểu nhìn Lâm Tòng Chỉ, Lâm Tòng Chỉ cũng nhìn Trương Miểu.

Thấy ánh mắt cậu có vẻ u oán, Trương Miểu hỏi: "Sao? Anh ta bắt nạt cậu à?"

Công bằng mà nói, giọng điệu và ánh mắt nghiêm nghị của Trương Miểu thật sự khiến người ta cảm thấy cô sẽ lập tức xuống xe đòi lại công bằng cho cậu.

Tuy nhiên sự thật là ——

"Nhịn đi, làm đại sự không câu nệ tiểu tiết." Trương Miểu khởi động xe, vào số: "Hơn nữa, chúng ta chân đất không sợ mang giày, công ty đấu giá của anh ta dây dưa với phòng tranh nhỏ của chúng ta, người thiệt hại là anh ta."

"..." Lâm Tòng Chỉ định nói lại thôi, liếm môi rồi im lặng.

Thực ra chẳng có gì dây dưa cả, lúc Tiêu Kinh Văn đưa quà cho cậu, cậu bị điều hòa của tòa nhà Gleam thổi cho hơi choáng, cửa thang máy mở ra lại bị đèn bên trong làm lóa mắt.

Lúc đó tầm nhìn bị nhòe, cậu tưởng mình nắm lấy túi giấy, kết quả không đứng vững, vịn vào cổ tay Tiêu Kinh Văn.

Tiêu Kinh Văn lập tức nhận ra cậu không ổn, đỡ lấy cánh tay cậu, hỏi cậu có khó chịu ở đâu không. Lâm Tòng Chỉ chỉ nói là hai hôm nay ngủ không ngon, hắn mới đưa cậu ra xe.

Trên đường về phòng tranh, Lâm Tòng Chỉ buồn ngủ đến mức lơ mơ. Trương Miểu nói với cậu rằng sáng mai cô không đến, cô phải đi sửa điện thoại. Cậu đã đọc tin nhắn nhưng trả lời lung tung, nói với Trương Miểu "Được rồi, cô uống nhiều nước nóng nhé". Cuối cùng cậu ôm túi quà xuống xe, như bóng ma lướt đến cửa phòng tranh, mở cửa đi vào.

Phòng tranh Ocean nằm đối diện công viên ở ngoại ô phía nam thành phố Tự Thành, cách đó khoảng 15 km là biển. Bờ biển Tự Thành không phải bãi cát, mà là một con đường ven biển và bến tàu, không tính là khu du lịch, nên gần công viên này cũng ít người đến.

Nhưng ít người không có nghĩa là không có ai, khu dân cư bên kia công viên đã xây xong sắp bàn giao, nên cũng không quá vắng vẻ. Con phố của phòng tranh kinh doanh cũng bình thường, lúc này quán cà phê và tiệm bánh ngọt tự làm vẫn sáng đèn.

Lâm Tòng Chỉ sống ngay trong phòng tranh, tầng một là phòng trưng bày, phòng vẽ của cậu và phòng nghỉ của nhân viên, tầng hai chia làm hai khu vực, một là kho, một là phòng ngủ của Lâm Tòng Chỉ.

Cậu vào trong khóa cửa rồi lên lầu, trời vẫn còn mưa.

Trước đó cậu buồn ngủ đến mức tưởng chừng như sắp ngất đi, nhưng tắm xong lại không còn buồn ngủ nữa. Người họa sĩ trẻ tuổi xỏ dép lê, do dự một lúc ở khu vực giữa hai căn phòng trên tầng hai, cuối cùng không vào phòng ngủ mà đi đến kho.

Trong kho được điều chỉnh nhiệt độ và độ ẩm, mỗi bức tranh được đóng gói cẩn thận, dán tên và ngày vẽ.

Bức tranh nào để ở đâu, Lâm Tòng Chỉ đều thuộc nằm lòng. Cậu đi thẳng đến một giá vẽ, rút ra một bức tranh rộng 1,2 mét.

Nó được bọc bởi khung gỗ và giấy kraft, vì tiêu đề quá dài nên không được ghi trên nhãn dán, mà do Lâm Tòng Chỉ viết trực tiếp lên giấy kraft.

Lâm Tòng Chỉ vẫn còn nhớ, lúc vẽ xong bức tranh này, con tàu đang ở vùng biển gần Tự Thành.

Bức tranh này rất dày. Đầu tiên Lâm Tòng Chỉ vẽ một cảnh bình minh trên mặt biển lên vải vẽ, sau đó đợi lớp màu khô, tiếp tục vẽ biển xanh và bầu trời trong ngày, rồi lại vẽ hoàng hôn, mặt trời lặn, màn đêm, bầu trời sao, cuối cùng là đêm tối, từng lớp chồng lên nhau.

Đêm tối mịt mùng, cậu dùng màu đen tô kín toàn bộ khung vẽ, đợi màu khô hoàn toàn, dùng dao rọc giấy cẩn thận khắc hình trăng khuyết, xuyên qua từng lớp màu, cho đến khi nhìn thấy lớp vải trắng bên dưới. Vậy là trăng khuyết hiện ra trên bức tranh.

Vì vậy, nếu nhìn bức tranh ở một góc hơi lệch, có thể thấy lớp màu chồng lên nhau ở mặt bên của trăng khuyết.

Lúc này, cậu xé lớp giấy kraft ngoài cùng, bên trong còn một lớp màng chống thấm, trong suốt, có thể nhìn thấy bức tranh.

Cậu ngồi xổm trên sàn kho, ngón tay thon dài trắng trẻo có vết chai do cầm cọ vẽ, cậu đưa tay vào bên trong giấy kraft, ở phía dưới bên trái của màng chống thấm, dán một tấm thẻ giới thiệu bức tranh.

Tấm thẻ này không thể để Tiêu Kinh Văn nhìn thấy. Lâm Tòng Chỉ xé nó ra, lấy một tờ giấy kraft mới bọc lại, rồi đặt bức tranh về chỗ cũ.

Lăn lộn một hồi như vậy, cậu hoàn toàn hết buồn ngủ.

Cậu kẹp góc tấm thẻ giới thiệu, đi ra khỏi kho, đóng cửa lại một cách uể oải. Cuối hành lang tầng hai có một ban công nhỏ, Lâm Tòng Chỉ đi tới đó, đẩy cửa kính ra một khe hở, rồi kéo một chiếc ghế nhựa lại ngồi xuống.

Mưa đêm lạnh lẽo, gió lùa vào từ khe cửa, cậu ngồi xuống châm một điếu thuốc.

Dưới ánh đèn đường le lói bên ngoài, cậu thở ra một hơi khói, rồi thổi tan làn khói, mới có thể nhìn rõ nội dung trên tấm thẻ giới thiệu:

Tiêu Kinh Văn, hôm nay là ngày 5 tháng 6, em vẫn đang ở trên biển. Mọi vấn đề giữa chúng ta đều được giải quyết bằng làm t*nh, vậy nên cách chúng ta kết thúc tình yêu này cũng là làm t*nh. Anh nói thế giới này chưa bao giờ giống như em nghĩ, "At the table or on the menu", không ở trên bàn ăn thì ở trên thực đơn, nói thật thì em vẫn không đồng ý với câu này. Nhưng dù sao, hôm nay em cũng hơi nhớ anh, lúc này mặt trăng cách em 370.000 km, đến lần trăng tròn tiếp theo còn 17 ngày nữa, chúc anh sinh nhật vui vẻ sau 17 ngày.

Hút xong một điếu thuốc, cậu dập tàn thuốc vào gạt tàn trên bệ cửa sổ.

Cậu và Tiêu Kinh Văn yêu nhau được sáu tháng. Một sinh viên mỹ thuật 22 tuổi, và cậu chủ 28 tuổi của công ty đấu giá Gleam.

Nghĩ lại, Lâm Tòng Chỉ cúi đầu cười khẩy, lúc đó là cậu chủ động tán tỉnh hắn.

Nhưng nói chính xác thì đó không hẳn là "tán tỉnh".

Năm năm trước, cuối tháng tư, trời cũng mưa. Triển lãm tốt nghiệp của trường mỹ thuật sắp diễn ra, lúc đó có rất nhiều người thuộc các ngành nghề đến trường tham quan, thời gian này sinh viên khoa điêu khắc đã bắt đầu chuyển tác phẩm đến phòng triển lãm, có người còn phải lắp đặt đèn chiếu sáng hoặc tường nền.

Tiêu Kinh Văn cũng đến, lúc đó Gleam chưa có tiếng tăm như bây giờ, hắn cũng chưa phải là "sếp Tiêu".

Nhưng hắn là một doanh nhân, doanh nhân xem triển lãm nghệ thuật là để xem giá trị. Mấy ngày đó Lâm Tòng Chỉ đang chạy đua với thời gian để hoàn thành tác phẩm tốt nghiệp, tối đến cậu khóa cửa phòng vẽ rồi mới rời đi, đến cửa hàng tiện lợi mua một chiếc bánh mì kẹp thịt về ký túc xá.

Hôm đó xui xẻo, trong cửa hàng tiện lợi toàn đồ cậu không thích ăn, nên cậu ra ngoài mua.

Cậu cầm một chiếc ô trong suốt, vỉa hè lồi lõm, tủ kem trước cửa siêu thị nhỏ phủ một lớp sương. Ông chủ siêu thị đang ngủ gật, tivi đang phát bản tin dự báo thời tiết buổi tối, vậy nên lúc đó là hơn tám giờ.

"Đài khí tượng dự báo, khu vực Hoa Nam trong tuần tới sẽ tiếp tục có mưa trên diện rộng, mưa to hoặc mưa rất to, đề nghị người dân..."

Tiêu Kinh Văn mãi mãi không quên ngày hôm đó.

Hắn đang ở trong nhà hàng uống rượu với vài đối tác, ba hắn giao cho hắn phụ trách dự án bán đấu giá này, cho hắn ngân sách trung bình của thị trường, để hắn thử sức. Tiêu Kinh Văn chỉ là một quản lý dự án bình thường, say rượu ra ngoài nôn ọe bên thùng rác, nôn đến mức dạ dày trống rỗng vẫn còn đang nôn khan.

Sau đó, trong tầm mắt hắn đầu tiên xuất hiện một đôi giày vải ướt sũng, tiếp theo là ống quần dính bùn đất, rồi lên trên... Mưa không còn rơi vào người hắn nữa.

Bởi vì Lâm Tòng Chỉ đã nghiêng ô về phía hắn, chớp chớp đôi mắt xinh đẹp nhìn hắn.

Chắc là thấy hắn đáng thương, Tiêu Kinh Văn lúc đó nghĩ vậy. Hắn dùng tay áo sơ mi lau miệng, đứng thẳng dậy. Vừa đứng thẳng, Lâm Tòng Chỉ lại phải giơ ô cao hơn một chút, đối phương hơi cao.

Tiếp đó, Lâm Tòng Chỉ đưa cho hắn nửa chai nước khoáng còn thừa trong túi bên của balo - cậu thật sự thấy Tiêu Kinh Văn đáng thương, một nhân viên xã hội đáng thương, hơn nữa lại còn đẹp trai, không chừng là bị tên đàn ông trung niên ghê tởm nào đó ép uống rượu đến say mèm.

Cuối cùng Lâm Tòng Chỉ còn nhét chiếc ô vào tay hắn, nói với hắn, trường tôi rất gần, chiếc ô này tặng anh.

Chiếc ô đó vẫn còn nằm trong tủ quần áo của Tiêu Kinh Văn, được cất giữ cẩn thận.

Tiêu Kinh Văn tháo cà vạt và đồng hồ, sau đó cởi áo sơ mi, ném vào giỏ đồ bẩn. Hắn sống một mình, không thuê người giúp việc chăm sóc nhà cửa, người làm theo giờ chỉ đến khi hắn ra ngoài.

Mở cửa tủ quần áo, hắn lấy một bộ đồ ngủ ra, như vô số lần trước đó, hắn nhìn chiếc ô trong suốt trong tủ một lúc, rồi đóng cửa lại.

Đêm nay mưa gió lớn, Tiêu Kinh Văn cầm đồ ngủ vào phòng tắm. Không biết tại sao, vốn là định tắm rửa, nhưng bước vào phòng tắm rồi hắn lại chợt không muốn động đậy nữa. Hắn đặt đồ ngủ bên cạnh bồn rửa mặt, đi đến bên bồn tắm ngồi xuống, thở dài một hơi.

Sáng hôm sau, Tự Thành tạnh mưa.

Mặt trời không ló dạng, nhưng cũng không còn mưa nữa, trên trời cũng không có mây đen vần vũ.

Phòng tranh Ocean treo biển "Nghỉ".

Trợ lý hỏi: "Cần tôi hỏi cô Trương không ạ?"

Tiêu Kinh Văn ngẩng đầu nhìn tấm biển, rồi nhìn vào bên trong cửa kính, nói: "Hỏi một chút đi."

"A..."

Một giọng nam yếu ớt vang lên từ phía sau.

Lâm Tòng Chỉ với mái tóc xoăn rối bù nhìn hai người đang đứng trước cửa phòng tranh của mình, khàn giọng nói: "Làm ơn nhường đường."

Giọng cậu khàn đặc như vừa hút hết ba bao thuốc, Tiêu Kinh Văn nhìn cậu chằm chằm, quên cả bước đi: "Cổ họng cậu làm sao vậy?"

"Tôi bị cảm." Lâm Tòng Chỉ xách một túi thuốc in tên hiệu thuốc nào đó, môi trắng bệch đáng sợ: "Xin nhường đường."

Điều hòa của công ty Gleam đúng là quá lạnh, hôm qua lúc họp cậu đã thấy lạnh rồi, nhưng vẫn là do tối hôm qua tắm xong ngồi ở cửa ban công hút thuốc, hút xong cậu lại ngồi thêm một lúc lâu mới đi ngủ.

Lâm Tòng Chỉ đặt ngón tay lên ổ khóa mở cửa, cậu không biết cách tiếp khách, bật đèn lên rồi nói: "Mời... ừm, cứ tự nhiên."

Cậu ăn mặc rất tùy tiện, một chiếc áo hoodie màu xanh da trời và quần ngủ kẻ sọc, tìm một vòng quanh máy lọc nước mà không thấy cốc dùng một lần, cậu gãi đầu, sau đó quay đầu hỏi: "À mà sáng sớm các anh đến đây có việc gì vậy?"

"Lấy tranh." Tiêu Kinh Văn nói.

Không phải bình thường toàn kêu người đến lấy à, đầu Lâm Tòng Chỉ đau như búa bổ, không nghĩ nhiều như vậy. Cậu dùng gốc bàn tay xoa xoa thái dương, nói: "Có thể đến muộn hơn một chút không, muộn hơn tôi sẽ bảo trợ lý mang đến cho anh."

Đến lúc này, Tiêu Kinh Văn lại giả vờ nói chuyện công việc thì thật sự không thích hợp nữa.

Hắn đi đến trước mặt Lâm Tòng Chỉ, hơi cúi người, ôn tồn hỏi cậu: "Cậu có phiền nếu tôi ở lại chăm sóc cậu không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play