[Hãy mau chóng tập hợp với những người chơi khác! Hãy mau chóng khám phá phó bản!]
Cứ mỗi 5 phút, hệ thống E-616 lại thúc giục trong đầu Lục Ngữ Nông một lần.
Lục Ngữ Nông không thèm để ý, cô đang nén cơn đau ở eo, ngồi trước bàn nghiên cứu quyển sổ ghi chép bằng da dê cũ nát kia.
Ban đầu cô tưởng đây là sổ sách công của gánh xiếc, nhưng sau khi lật ra mới phát hiện không phải —— nó giống sổ sách cá nhân của “Nasha” hơn, ghi lại lặt vặt các khoản chi như bánh mì trắng, củi, đèn dầu, quần áo, trang sức.
Trước ngày 20 tháng 5, đơn vị chi tiêu thông thường của “Nasha” đều là đồng xu, từ vài đồng đến vài chục đồng, thu nhập cũng bình bình, cô ấy vốn dựa vào việc vá quần áo và làm công việc lặt vặt cho các cửa hàng trong thị trấn để kiếm tiền.
Vào ngày 20 tháng 5, cô ấy đã mua một dải ruy băng cài tóc đắt tiền, tốn sáu đồng bạc, sau đó cũng có những khoản chi tiêu không phù hợp với mức tiêu dùng ban đầu của cô ấy, ví dụ như bánh quy đường mà “Nasha” ăn trước khi Lục Ngữ Nông đến phó bản này, khoản chi tiêu này kéo dài đến tận hôm nay (ngày 28 tháng 5).
Điều kỳ lạ là thu nhập trong khoảng thời gian từ ngày 20 đến ngày 28 không được chủ nhân của quyển sổ ghi lại.
Lục Ngữ Nông véo lấy mép quyển sổ, từ từ phân tích.
Khả năng cao là “Nasha” đã trở thành người bán vé của gánh xiếc vào ngày 20 tháng 5, tiền lương của người bán vé có thể rất cao (xác suất nhỏ), hoặc là cô ấy có khoản thu nhập thêm nào đó (xác suất lớn), và vì thế mà bắt đầu tiêu xài hoang phí.
Trong hộp sắt đựng tiền trong ngăn kéo không có một đồng xu nào, xem ra hôm nay người bán vé không bán được vé nào, không biết là do buôn bán ế ẩm hay có nguyên nhân khác... tất nhiên cũng có thể là những người muốn mua vé đã mua hết từ mấy hôm trước rồi.
Ánh mắt cô lại rơi vào xấp vé màu mè kia —— nhìn từ phần cuống vé còn sót lại, số vé hoàn chỉnh còn lại là 7 tấm.
Vừa hay tương ứng với số lượng người chơi, có lẽ gánh xiếc sẽ là sân khấu chính của phó bản.
Nhưng tên của phó bản này là ‘Dê Con Mỉm Cười’, dê con mỉm cười và gánh xiếc có thể có mối liên hệ sâu xa gì?
“Coong... coong...”
Tiếng chuông báo giờ trên quảng trường thị trấn Meri vang lên sáu tiếng, tiếng chuông xa xăm làm đàn bồ câu trắng đang đậu trên nóc lều giật mình, chúng ào ào bay đi mất.
Giống như những gánh xiếc truyền thống, nơi đóng quân của gánh xiếc hề được dựng lên với mấy chiếc lều chóp cao hình trụ khổng lồ, những sọc màu hồng phấn và xanh biếc đan xen trang trí trên nóc lều, những lá cờ hình thoi màu hồng phấn và xanh biếc trên đường phấp phới.
Bây giờ là 6 giờ chiều, vừa đúng lúc tan làm của “người bán vé”.
Thông tin hiện có vẫn quá ít, Lục Ngữ Nông quyết định rời khỏi quầy vé trước, đi khám phá bản đồ phó bản.
Trước khi rời đi, cô cất quyển sổ ghi chép bằng da dê và xấp vé vào túi —— cô còn sờ thấy dưới đáy túi một chiếc chìa khóa bằng đồng có khắc địa chỉ và số nhà, hẳn là chìa khóa nhà của “Nasha”, tiếp theo có lẽ có thể đến nhà tìm manh mối.
[Ting tong!]
[Nhận được vật phẩm manh mối: Sổ sách riêng tư của Nasha x1, Chìa khóa nhà Nasha x1]
[Nhận được đạo cụ đặc biệt cấp C: Vé vào cửa gánh xiếc x7 (Có thể giao dịch trong thời gian đảm nhiệm chức vụ người bán vé, khán giả có vé vào cửa có thể vào gánh xiếc hề trong thời gian biểu diễn)]
[Lưu ý: Vật phẩm manh mối và đạo cụ đặc biệt dưới cấp B không thể mang ra khỏi phó bản]
Lục Ngữ Nông: “Hửm?”
Xem ra chỉ có vật phẩm hoặc đạo cụ được người chơi “sở hữu” mới nhận được thông báo và đạo cụ cấp B trở lên... mang ra khỏi phó bản, là chỉ mang vào thế giới thực?
Đây không phải là vấn đề cô cần suy xét bây giờ, sau khi xác nhận trong quầy vé không còn thứ gì khác có thể lục soát, Lục Ngữ Nông quay người đóng cửa quầy vé lại ——
“Rầm!”
Ngay khoảnh khắc “người bán vé” rời khỏi quầy vé, gánh xiếc vốn đang tĩnh lặng bỗng chốc “sống” lại!
Đầu tiên là từng chiếc đèn quả cầu nhỏ nhiều màu sắc trên dây lều được thắp sáng, sau đó bên trong lều bùng lên ngọn lửa trại rực rỡ, trên bầu trời cũng vang lên tiếng nhạc vui vẻ mà mơ hồ.
“Jingle bells, jingle bells, jingle all the way...”
Lục Ngữ Nông lập tức cảnh giác, xách tà váy dài lùi lại một bước.
—— Phải biết rằng, trong lúc cô kiểm tra sổ sách, gánh xiếc vẫn luôn im phăng phắc, cô còn tưởng chưa đến ngày biểu diễn, các diễn viên vẫn chưa tới.
Chỉ thấy ngọn lửa trại màu cam chập chờn chiếu lên tấm vải lều những cái bóng màu xám đen khổng lồ đang lắc lư:
Nghệ sĩ xiếc đi xe đạp một bánh đang tung hứng bóng, người lùn đi cà kheo giơ vòng lửa cho sư tử nhảy qua, người bay trên không treo ngược mình từ trên cao xuống, cô gái thỏ đội quả táo trên đầu, chờ đợi dao găm đâm xuyên qua hạt quả...
Trông có vẻ rất náo nhiệt, rất bình thường, nhưng không có tiếng người mà chỉ có tiếng nhạc, giống như một vở múa rối bóng, vô cùng kỳ dị.
Sư tử có nhảy qua vòng lửa không nhỉ? Bao giờ người bay trên không mới cất mình? Phải lại gần một chút xem sao... lại gần một chút mới có thể nhìn rõ được.
Vẻ mặt của thiếu nữ tóc xoăn đỏ dần trở nên mơ màng, cô từ từ buông tay đang xách tà váy, bước từng bước, tiến về phía trước, chỉ cảm thấy cơn đau ở sau eo như cũng rút đi theo màn trình diễn đặc sắc này.
Càng đi gần, tiếng nhạc vốn vui vẻ mà mơ hồ cũng càng lúc càng rõ ràng, càng lúc càng lớn:
“Cô gái ấy gầy lại nhỏ, số phận chẳng may, bị đoàn trưởng dắt vào hố bùn liên lụy chúng ta gặp họa...”
“Jingle bells, jingle bells, jingle all the way...”
“Chú hề vui biết bao, Nasha bước đi trên lưỡi dao...”
Trong ánh lửa, quả bóng được tung lên như thể có đường nét của ngũ quan, vòng lửa của người lùn đang co giật ngọ nguậy, hạt quả cắm dao găm bắn ra thứ dịch lỏng sền sệt màu sẫm...
“Roẹt!”
Dường như có một vật gì đó hình sợi dây thô to quất vào tấm màn lều, quất rách một đường, mép vết rách như bị axit mạnh ăn mòn, ánh lửa và vở múa rối bóng ban đầu lập tức biến mất không còn dấu vết.
Lục Ngữ Nông bỗng choàng tỉnh, cô phát hiện đầu ngón tay mình chỉ còn cách tấm lều vài centimet, lông tơ toàn thân dựng đứng.
Cô nhanh chóng lùi ra ngoài khoảng cách an toàn, qua vết rách đó, chỉ thấy bên trong lều trống không, không có người lùn cũng không có cô gái thỏ.
Thứ vừa quất rách tấm lều là gì?
Lục Ngữ Nông không có câu trả lời, trực giác đang gào thét dữ dội, bảo cô hãy mau chóng rời xa gánh xiếc hề, đây không phải là khu vực nguy hiểm mà cô nên khám phá ở giai đoạn này.
Thế là cô mím môi quay người bỏ chạy, tà váy nhung màu xanh đậm bay lên theo động tác chạy, nhưng lại bị một thứ gì đó trong suốt đè xuống.
—— Dường như có những xúc tu linh hoạt đang thu vào dưới váy, mà Lục Ngữ Nông không hề phát hiện.
Sau lưng cô, vết rách trên lều bị ăn mòn dần dần lớn ra, như một con mắt đang mở ngày càng to, thay cho gánh xiếc kỳ dị này, oán độc dõi theo cô.
...
Cùng lúc đó, trước cửa nhà của “Nasha”.
Sau khi Bát Mi, Trần Chi, Cố Tuân hỏi thăm địa chỉ của Nasha từ bà chủ tiệm bánh mì, đã không ngồi chờ không.
Họ để Bát Mi ở lại trước cửa canh chừng Nasha, hai người còn lại chia nhau ra thu thập thông tin trong thị trấn, cuối cùng tập trung lại trước cửa, trao đổi thông tin.
Đầu tiên là tin tức của Trần Chi: “Tôi đã nghiên cứu bảng giá của các cửa hàng, hệ thống tiền tệ của thị trấn Meri tương tự như Bảng Anh, 1 đồng vàng bằng 20 đồng bạc, 1 đồng bạc bằng 12 đồng xu.”
“Theo lời bà chủ tiệm bánh mì, giá vé vào cửa thông thường là 1 đồng vàng 15 đồng bạc một tấm, nhưng Nasha bán cho dân trong thị trấn đã tăng giá thêm 1 đồng bạc mỗi tấm, chúng ta không phải là dân bản xứ, phải chuẩn bị tinh thần bị xem như cừu béo để làm thịt.”
Tiếp theo là thông tin Cố Tuân dò hỏi được: “Lương ngày của tạp vụ trong thị trấn gần như không quá 40 đồng xu, công việc nặng nhọc và kế toán thì cao hơn một chút, nhưng cũng không quá 60 đồng xu —— khả năng chúng ta kiếm tiền bằng cách làm công để mua vé vào cửa là cực kỳ thấp.”
“Thông thường, trò chơi sẽ không đưa ra nhiệm vụ không thể hoàn thành, chắc chúng ta sẽ tìm được nhiệm vụ phụ có thù lao hậu hĩnh.” Bát Mi lau mặt, trông càng thêm chán nản: “... Nếu không có thì đúng là chết quách cho xong.”
Trần Chi ở thế giới thực không chơi game, chị ấy vốn là người lo âu nhất trong ba người chơi, nhưng mỗi lần đều vì những lời nói chán đời của Bát Mi mà nảy sinh suy nghĩ nổi loạn “à thì ra mọi chuyện có vẻ cũng chưa tệ đến mức đó”.
“Tóm lại cứ một điều nhịn chín điều lành.” Cố Tuân kết luận: “Xem cô ta còn lại mấy tấm vé vào cửa trước, sau đó xem ngày mai chúng ta có thể kiếm được bao nhiêu tiền, nếu không có hy vọng thì trước khi đếm ngược kết thúc sẽ ra tay cưỡng đoạt.”
“—— Dù sao, [lấy được vé vào cửa từ tay Nasha], không hề giới hạn là nhất định phải dùng tiền.”
Trần Chi: “...”
Bát Mi: “?”
Bát Mi: “Ơ, NPC cũng có thể cướp được à?”
Trần Chi: “Có lý, cứ làm vậy đi.”
Bát Mi: “??”
Bát Mi: “Trời ạ, sao cả cô cũng thế?”
Cố Tuân: “Nếu không được.”
Trần Chi: “Vậy thì đúng là chết quách cho xong.”
Bát Mi: “...”
Bát Mi: “???”
...
Lục Ngữ Nông không hề biết có bất ngờ gì đang chờ cô ở nhà.
Trên đường về nhà không gặp thêm sự cố nào, khi cô bước lên con phố chính của thị trấn Meri, dọc đường được các chủ cửa hàng, người đi đường chào hỏi, ký ức của cơ thể này bắt đầu từ từ hồi phục.
Cô có thể dùng ngôn ngữ địa phương lưu loát để đáp lại lời chào của người dân, cũng có thể biết nên rẽ trái hay rẽ phải khi đi đến ngã tư tiếp theo.
Mặc dù tạm thời vẫn chưa nhớ ra “Nasha” làm thế nào để trở thành người bán vé, nhưng sau hơn nửa giờ, cô đã tìm được nhà mình và phát hiện hai người đàn ông và một người phụ nữ lạc lõng với thị trấn này đang canh giữ trước cửa nhà cô.
Lục Ngữ Nông nghiêng người dùng góc tường che mình.
Mắt của cô lướt qua chiếc áo thun kiểu Otaku của Bát Mi, bộ đồ đua xe của Cố Tuân, bộ váy công sở của Trần Chi, cuối cùng dừng lại ở dòng chữ [Đếm ngược cái chết 71:22:06] trên mặt trong cổ tay của họ.
[Hãy mau chóng tập hợp với những người chơi khác!]
Hệ thống E-616 thúc giục trong đầu cô, lần này giọng nói máy móc nghe có vẻ hơi chói tai.
Lục Ngữ Nông không nhúc nhích, hỏi: “Ba người chơi này cũng là người chơi mới sao?”
[Phó bản cấp D chuyên dùng để kiểm tra người chơi mới, tất cả người chơi đều là người chơi mới —— hãy mau chóng tập hợp với những người chơi khác!]
Lục Ngữ Nông cười khẩy, không để ý đến nửa câu sau của hệ thống.
Khác với cô, ba người chơi này đều mặc quần áo (hoặc nói là, cơ thể) mà họ mặc trước khi vào phó bản, có vẻ như họ có chung nhiệm vụ và thời hạn —— có lẽ đây mới là dáng vẻ của một người chơi bình thường.
Giữa những người chơi không có kênh liên lạc cá nhân, họ tìm đến đây chắc chắn không phải để tìm “người chơi Lục Ngữ Nông”, mà là nhiệm vụ có thời hạn của họ có liên quan đến “Nasha”, ví dụ như muốn tìm cô ấy để mua vé vào cửa.
Mà “Nasha” là một người bán vé bình thường, có khả năng cao thu nhập của cô ấy không đủ để trang trải cho những khoản chi tiêu lớn trong sổ sách riêng, vậy nên thực ra cô ấy là...
Dân phe vé chính thức?
[Hãy mau chóng... rè...] Giọng nói chói tai trong đầu đột ngột dừng lại, biến thành tiếng “rè rè” của máy móc bị kẹt.
Vài giây sau, hệ thống E-616 vốn không cảm xúc bỗng nghiến răng nghiến lợi.
[Ting tong!]
[Người chơi Lục Ngữ Nông, ý thức nhập vai đạt 60%, thành công mở khóa thân phận NPC của người chơi duy nhất: Nasha]
[Kích hoạt nhiệm vụ phụ độc quyền của NPC: Trách nhiệm của người bán vé]
Giao diện nhiệm vụ màu xanh lam u tối được hệ thống chiếu vào trong đầu.
[Mô tả nhiệm vụ: Sự ưu ái của đoàn trưởng gánh xiếc, ngài Hodge, đã giúp bé Nasha kiêu ngạo có được vị trí này, ngài ấy không quan tâm đến những mánh khóe nhỏ của người bán vé, chỉ quan tâm vé vào cửa có bán hết hay không. Cứ mỗi 100 vé vào cửa được bán ra, bé Nasha phải nộp số vàng có giá trị tương đương cho văn phòng đoàn trưởng —— nếu vàng bị mất, bé Nasha chỉ có thể dùng chính mình để trả nợ]
[Yêu cầu nhiệm vụ: Nộp số vàng trị giá 100 vé vào cửa (Chưa hoàn thành)]
[Thời hạn nhiệm vụ: Trước 8 giờ tối ngày 31 tháng 5]
[Phần thưởng nhiệm vụ: Sổ sách riêng tư của ngài Hodge x1, điểm thưởng x100]
[Nhận được đạo cụ đặc biệt cấp C: Ghim cài áo người bán vé (Vốn là chiếc ghim cài áo bằng đồng bình thường của người bán vé, khi đeo trong thời gian đảm nhiệm chức vụ người bán vé có thể nhận được “Bảo vệ” x3, “Bảo vệ” có thể tự động triệt tiêu 80% sát thương chí mạng bất kỳ)]
[Khi tổng kết thông quan phó bản, nếu hơn 80% người chơi tin tưởng thân phận NPC của ngài, ngài sẽ nhận được phần thưởng điểm thưởng nhân đôi; nếu số lượng người chơi tin tưởng thân phận NPC của ngài dưới 50%, hệ thống sẽ khấu trừ toàn bộ phần thưởng nhiệm vụ của ngài]
[Chúc ngài nhập vai vui vẻ!]