Nasha chưa từng nghĩ đến việc bỏ trốn.
Cô bé ngồi trong đống lửa đã cháy rụi, đôi mắt tựa như sương mù xám xịt trống rỗng vô tận.
Tro tàn vẫn còn nóng bỏng như vòng tay ấm áp của Lance bao bọc lấy cô bé, dường như giây tiếp theo cậu bé sẽ vươn tay ra, kéo cô bé vào vòng tay quen thuộc một lần nữa.
Nhưng đôi tay đầu tiên đưa tới lại cầm một con dao nhọn.
Tàn lửa còn sót lại lách tách bắn lên, làm bỏng rộp đôi tay của người dân làng tựa như móng vuốt của chuột, nhưng lại không hề làm tổn thương cô gái trong ánh lửa chút nào.
Xem kìa, xem kìa, tro tàn của đứa con ác quỷ không làm hại được nó.
Thế là con dao nhọn bị lửa đốt nóng vung lên gào lớn: "Nó không phải Nasha!"
Thế là tất cả âm thanh hợp lại cùng nhau hô vang: "Nó không phải Nasha!"
Nó là thuốc —
Vô số đôi tay thèm thuồng khao khát của loài súc vật vươn về phía cô gái ở trung tâm.
Nó là linh —
Vô số con dao dài ngắn sắc bén khác nhau đâm vào da thịt trắng nhợt.
Nó là máu thịt trắng tinh —
Mái tóc xoăn màu đỏ rối tung như lông vũ của thiên nga bị bầy sói xé rách.
Máu tươi đỏ thẫm nở rộ những đóa hoa đỏ rực trong tro tàn nóng bỏng.
Đau quá…
"Lance…"
Bị vô số đôi tay nâng bổng giữa không trung, Nasha ngửa đầu rũ xuống chiếc cổ mềm oặt.
Đau quá đau quá…
"Lance…"
"Bắt nó câm miệng! Bắt nó câm miệng!"
Thớ thịt hồng non mềm rơi vào miệng trẻ con, máu tươi nóng hổi trượt vào cổ họng người già, da thịt trắng nhợt bị xé toạc giữa những kẽ răng trắng của phụ nữ, nội tạng đang đập bị nghiền nát đi vào dạ dày đầy rượu thịt của đàn ông.
Thân thể không còn nguyên vẹn co giật giữa không trung, đã không thể phát ra nửa tiếng bi thương nào nữa.
Cũng không cần phải có tiếng bi thương nào nữa.
Rốt cuộc, thị trấn Meri vẫn luôn yên bình, hòa thuận, thân thiện, sau khi trải qua đêm đen bị ác quỷ xâm nhiễu này…
Sẽ khôi phục lại sự khỏe mạnh, sức sống và tốt đẹp như xưa.
— ‘Dê Con Mỉm Cười - Cô Gái Chăn Dê’
…
…
…
Lục Ngữ Nông gần như sắp hét lên, cô không chắc mình có thật sự hét thành tiếng hay không.
Vào lúc Nasha đau đớn nhất, biến động cảm xúc mạnh mẽ đến mức trở thành một lỗ đen, ý thức của cô với tư cách là người ngoài cuộc đã bị cuốn thẳng vào trong, ngoài việc không có cảm giác đau đớn ra thì gần như đã tự trải qua đoạn cực hình thảm khốc đó.
Mãi cho đến khi thoát khỏi sách nhân vật, cơ thể cô vẫn không kiểm soát được mà co giật trên chiếc giường nhỏ.
Sự phẫn nộ vô tận dâng trào gào thét trong lòng, ước gì nhấn chìm cả thị trấn.
Nhưng bóng người cao ráo bên cửa sổ trước giường lại ép cô phải tỉnh táo lại.
Hắn không đeo mặt nạ, dường như đã đứng nghiêng người nhìn cô rất lâu, vài lọn tóc xoăn đen nhánh được vén ra sau tai, quanh mắt vẽ hoa văn hình thoi màu chàm, khóe môi được màu dầu đỏ tươi vẽ một nụ cười khoa trương.
Nhưng lúc này đôi mắt màu vàng mật ong luôn mỉm cười ấy lại không có lấy một nụ cười, tràn ngập sự kinh ngạc, không chắc chắn và cả sợ hãi.
— Cứ như thể, đã nhìn thấy một chuyện gì đó mà hắn cho rằng không thể nào xảy ra, nhưng lại hèn mọn mong chờ nó có thể xảy ra vậy.
Lục Ngữ Nông chống ván giường nhanh chóng ngồi dậy, trên trán vẫn còn lưu lại mồ hôi lạnh chảy ra do cảm xúc quá đau khổ.
Chú hề đến đây làm gì? Hắn đã đứng đây nhìn bao lâu rồi?
Ba xúc tu cảnh giác bao quanh bên cạnh cô, xúc tu thứ ba mới mọc có vẻ đã sắp bước vào giai đoạn trưởng thành, nhưng bây giờ cô không có tâm trí dư thừa để quan tâm.
"Sau khi sống lại." Hắn đột nhiên lên tiếng: "Tôi đã đào hài cốt của cô ấy lên và canh giữ rất lâu."
Chú hề không hề đến gần, thân phận của hắn lúc này là Lance — đứa con của ác quỷ sống lại từ trong tro tàn và hận thù của đống lửa.
Lục Ngữ Nông vốn đã thắc mắc rằng nếu Lance trong sách nhân vật đã chết thì Lance trong phó bản xuất hiện bằng cách nào? Bây giờ cũng coi như đã có câu trả lời.
"Cô ấy là con người, dù có lạc vào sông Styx, con người cũng không có khả năng sống lại."
Dù đang nói một câu trần thuật, giọng điệu của Lance lại phiêu đãng, do dự, như thể sợ sẽ thổi vỡ một giấc mộng nào đó.
"… Mà vừa rồi cô đang kêu đau."
Đau quá, Lance, đau quá đau quá.
Từng tiếng một, như muốn đưa hắn trở về đêm đen 12 năm trước, đêm đen bất lực và đau thấu tâm can nhất.
Ban đầu hắn chắc chắn cô là một con quái vật khoác da Nasha, nhưng giờ đây lại dao động trong sự mong chờ hèn mọn.
"Tùy anh nghĩ thế nào, ngài hề, tôi chỉ vừa gặp một cơn ác mộng mà tỉnh dậy liền quên mất thôi."
Lần này Lục Ngữ Nông không cố ý đóng vai "Nasha", cô chậm rãi đi đến trước mặt hắn, mồ hôi trên trán vẫn chưa lau, sắc mặt vô cùng lạnh lùng, trông có vẻ bướng bỉnh cố gượng.
"Từ đầu đến cuối, đều là anh tự cho rằng tôi không có ý tốt, tự cho rằng muốn kéo tôi vào cuộc, bây giờ lại định ký thác… giấc mộng đẹp không nơi nào gửi gắm của anh lên người tôi sao?"
Cô lắc đầu: "Như vậy có phải là quá không công bằng với tôi không?"
Chú hề thu lại vẻ mặt, hắn im lặng một lúc rồi hỏi: "Cô muốn gì?"
"Một ước hẹn." Lục Ngữ Nông giơ sợi dây buộc tóc ren xanh lá trong tay lên: "Hoặc, một giao dịch."
[— Có xác nhận kích hoạt hiệu ứng “lời ước hẹn” của đạo cụ đặc biệt cấp C: Dây buộc tóc của bé Nasha x1 không?]
[— Có]
"Xin anh hãy cùng tôi… dốc hết sức mình để thực hiện tâm nguyện cho Nasha."
…
"Ọe —!"
Trong hầm chứa của trang trại thị trấn Meri, Trần Chi và Bát Mi nằm trên đống cỏ khô, người nào người nấy phản ứng đều rất lố.
"A a hu hu hu buông cô ấy ra a a a…" Bát Mi khóc trong mơ như sắp ngất đi.
Trần Chi trông có vẻ bình tĩnh hơn cậu ta, nhưng phản ứng cơ thể lại lớn hơn, chị ấy đang cuộn người lại không ngừng nôn khan, nhưng vì gần đây mọi người đều thiếu thốn thức ăn nên không nôn ra được gì.
Họ không chọn mở sách nhân vật cùng một lúc — điều đó sẽ khiến tất cả mọi người rơi vào trạng thái không hay biết, không thể đối phó với tình huống bất ngờ, cũng không biết sẽ kéo dài bao lâu.
Sau khi bàn bạc, Trần Chi và Bát Mi mở trước, đợi họ tỉnh lại rồi mới đổi sang Cố Tuân và Tề Tinh.
Nhìn phản ứng hiện tại của hai người, có lẽ nội dung của ‘Dê Con Mỉm Cười - Cô Gái Chăn Dê’ không mấy lạc quan.
Khoảng mười phút sau, hai người lần lượt tỉnh lại, trên mặt đầy vẻ mơ hồ không phân biệt được thực tại và quá khứ.
"Ác quỷ… Đám dân làng đó mới là ác quỷ, vãi chưởng." Cơ thể Bát Mi rã rời run cầm cập, nước mắt nước mũi tèm lem đầy mặt: "Lúc họ nói về dịch bệnh 12 năm trước tôi lại còn từng đồng cảm với họ…"
Vừa nghĩ đến việc họ còn từng nói chuyện với bà chủ tiệm bánh mì, thợ rèn, người đánh xe ngựa, vừa nghĩ đến những việc rác rưởi mà đám dân làng trông có vẻ nhiệt tình chất phác đầy đường kia từng làm, cậu ta gần như không nhịn được mà muốn nôn ra giống Trần Chi.
Sau khi hai người hồi phục, họ trao đổi với nhau về nội dung của sách nhân vật.
Cả hai đều chọn theo góc nhìn của Nasha để xem toàn bộ quá trình, nên đối chiếu không có sai lệch lớn, “dê con” trong nhiệm vụ chính của phó bản chính là chỉ con dê đen, “bạn nhỏ” là chỉ Lance, dê đen và Lance là một thể, còn “kẻ thù” là chỉ dân làng của thị trấn Meri.
Nhưng ngoài ra, sách nhân vật có một số chi tiết nhỏ mà lựa chọn của Bát Mi và Trần Chi khác nhau, dẫn đến nội dung nhìn thấy cũng khác.
Ví dụ, vào đêm Nasha trở về từ quán rượu, lúc dê đen lẻn ra khỏi hầm, Trần Chi chọn ở lại bầu bạn với Nasha đang khóc trong mơ, còn Bát Mi chọn chạy theo dê đen ra ngoài.
Cũng vì vậy, Bát Mi đã nhìn thấy dê đen làm thế nào chặn cửa lớn của quán rượu, làm thế nào ngậm đèn dầu vào hầm rượu rồi đá đổ, làm thế nào bị giá gỗ đổ xuống làm bị thương mắt.
— Sách nhân vật không phải là một thứ trích xuất ký ức đơn giản, mà thực sự ghi lại đoạn lịch sử đã phủ bụi đó.
Cố Tuân và Tề Tinh: "Bây giờ hai người nói càng chi tiết càng tốt, đợi chúng tôi mở sách nhân vật có thể đi khai thác thêm nhiều chi tiết hơn."
Thế là Bát Mi và Trần Chi bắt đầu cuộc hồi tưởng điên cuồng đau khổ, trong lúc đó lại suýt nữa nôn ra.
Họ còn phát hiện, hình như thuộc tính [Linh tính] không có tác dụng trong sách nhân vật — hay nói cách khác, người chơi tiến vào sách nhân vật đều có thể nhìn thấy những hình ảnh không phù hợp với lẽ thường.
Ví dụ, Bát Mi không có cũng có thể nhìn thấy bóng tối quái dị dâng lên sau lưng dê đen khi nó gây ra dịch bệnh.
"Hóa ra sau khi cô mở khóa [Linh tính] ngày nào cũng phải đối mặt với loại cảnh tượng này à?" Bát Mi vỗ vai Trần Chi, nặng nề nói: "Thật sự vất vả cho cô rồi."
Trần Chi: "... Cũng không nhìn rõ đến thế."
Vấn đề họ quan tâm hơn bây giờ là: Nếu bé Nasha đã chết, vậy Nasha phiên bản trưởng thành mà họ quen biết, rốt cuộc là một hồn ma bò ra từ mộ, hay là một NPC cùng tên mà phó bản cố tình tạo ra để tăng độ khó cho họ?
…
"Sau khi hệ thống Thuyền Noah kiểm tra…"
Hệ thống E-616 thân thiện đưa ra lời nhắc nhở cho Lục Ngữ Nông.
"Đã có hơn 50% người chơi giảm độ tin cậy vào thân phận NPC của ngài."
"Xin lưu ý, khi kết toán vượt qua phó bản, nếu số lượng người chơi tin tưởng vào thân phận NPC của ngài dưới 50%, hệ thống sẽ khấu trừ toàn bộ phần thưởng nhiệm vụ của ngài."
Lục Ngữ Nông đã đoán trước được điều này, không hề vội vàng: "Tao muốn xác nhận một điểm trước, ấn ký không thuộc phạm vi phần thưởng nhiệm vụ, đúng không?"
E-616 trả lời: "Vâng, vật chủ và ấn ký là mối quan hệ cộng sinh cùng có lợi, Thuyền Noah tuyệt đối sẽ không chủ động tước đoạt ấn ký mà người chơi có được."
Một cách nói khéo léo — "không chủ động", nhưng không có nghĩa là không có các phương pháp vòng vèo khác.
Như thể đoán được suy nghĩ trong lòng Lục Ngữ Nông, E-616 bổ sung: "Trong các phó bản cấp cao, giữa những người chơi có thể tồn tại tình huống tranh đoạt ấn ký."
"Ấn ký cấp D và C có độ cộng hưởng với vật chủ thấp, xác suất bị tước đoạt tương đối lớn, còn độ hiếm của ấn ký của ngài đã tăng lên cấp B, xác suất bị tước đoạt khá nhỏ."
"Ngoài ra — mặc dù nói với ngài điều này có hơi sớm — ấn ký cấp S chắc chắn không thể bị tước đoạt."