Chương 33: Bị xe của chính mình tông chết

Khi Nha Nha và Lục Hành Phong tìm thấy Lục Hành Vân, anh đang khóc.

Sau khi đến Bắc Thành, Lục Hành Vân cho người lái xe đến sân bay đón mình. Lúc đầu, anh còn định nhắc tài xế để ý mấy chiếc ô tô màu đỏ, nhưng nghĩ kỹ lại, cảm thấy vẫn nên tự mình nắm giữ vận mệnh thì tốt hơn, thế là anh bảo tài xế ngồi ghế phụ.

Lúc đầu xe chạy bình thường, nhưng đến một ngã tư, bỗng có một chiếc ô tô màu đỏ mất lái lao thẳng về phía họ.

Vì đã đề phòng từ trước, phản xạ của Lục Hành Vân cực nhanh. Dựa vào kinh nghiệm lái xe nhiều năm, anh kịp thời bẻ lái tránh va chạm trực diện, nhưng xe vẫn bị quẹt nhẹ.

Anh không bị thương, nhưng chiếc xe đỏ kia thì đâm thẳng vào lan can, phần đầu xe nát bươm.

Có người báo cảnh sát và gọi cấp cứu. Cảnh sát giao thông gần đó tới nơi, xem camera và hỏi anh về diễn biến vụ việc. Vì nữ tài xế xe đỏ chết tại chỗ, nên anh phải lập biên bản.

Sau khi điều tra xong, xác nhận Lục Hành Vân không quen biết người chết và va chạm chỉ là trùng hợp, cảnh sát cho anh rời đi.

Lúc rời đi, Lục Hành Vân nghe pháp y nói:

“Người chết hình như còn thiếu một chiếc giày cao gót màu đỏ.”

Xe va mạnh như vậy, giày bay đi đâu cũng không có gì lạ. Anh nghĩ, giày rơi ở đâu cũng chẳng liên quan đến mình.

Nghĩ vậy, Lục Hành Vân gọi điện cho bạn gái, giải thích sự cố khiến mình đến muộn, sau đó tiếp tục lái xe đến khu nhà cô ở.

Nhà họ Lục là hào môn số một Bắc Thành, bạn gái của Lục Hành Vân cũng là con gái nhà danh giá.

Chỉ là nhà cô không có biệt thự kiểu trang viên, mà ở một căn villa ba tầng trong khu cao cấp Bích Thủy Liên Hoa.

Anh lái xe vào khu, định đến nhà bạn gái. Nhưng cứ đi vòng vòng trong khu, xe anh mãi không ra khỏi một vòng xoay.

Mỗi lần rẽ anh đều chắc chắn là đúng đường, nhưng cuối cùng vẫn quay lại chỗ cũ.

Đồng hồ báo xăng vẫn giảm, chứng tỏ xe không đứng yên tại chỗ, nhưng cứ thế mãi mà vẫn không ra được.

Lúc này đã sáu giờ tối, ánh mặt trời chỉ còn le lói màu cam đỏ. Đèn đường chưa đến giờ bật nên ánh sáng trong khu rất mờ mịt, âm u.

Sau nhiều lần lái xe không ra, Lục Hành Vân quyết định dừng xe, định đi bộ ra ngoài rồi gọi người tới lái xe ra giúp.

Nhưng dù đi bộ hay lái xe, kết quả vẫn vậy: anh cứ quay lại chỗ cũ.

Bất lực, anh đành quay lại xe, định thử chạy tiếp.

Vừa đưa chân đạp ga, anh liền cảm thấy có gì đó lạ. Có thứ gì đó kẹt ở chân ga khiến chân anh đạp không tới.

Bật đèn xe lên, Lục Hành Vân cúi đầu nhìn – lập tức mồ hôi lạnh túa ra.

Chiếc giày cao gót đỏ mà pháp y nói không tìm thấy, lại đang kẹt ngay dưới bàn đạp ga. Dưới ánh đèn, chiếc giày loang đầy máu, đỏ đến nhức mắt.

Lục Hành Vân cảm thấy lạnh toát cả người.

Sự tồn tại của Nha Nha đã chứng minh thế giới này thật sự có những chuyện tâm linh kỳ dị. Lúc anh xuống xe thì chưa thấy chiếc giày, lên xe lại thấy – chỉ có thể giải thích rằng chiếc giày đã bị thứ gì đó nhập vào.

Nghĩ vậy, anh không dám ở lại trong xe nữa, vội vã nhảy xuống rồi bắt đầu chạy quanh vòng xoay.

Nhưng dù chạy hướng nào, anh cũng luôn quay lại chỗ cũ.

Điều khiến anh càng sợ hơn là: mỗi lần quay lại, vị trí của mình ngày càng gần phía trước đầu xe.

Anh lập tức đứng yên không dám chạy nữa.

Anh đoán: con ma nữ kia đang điều khiển anh, muốn dẫn dụ anh đến trước đầu xe. Đã làm đến mức đó, chắc chắn là muốn xe tông chết anh.

Nếu anh không di chuyển, ma nữ cũng chẳng làm gì được – anh nghĩ vậy.

Nhưng chuyện càng kỳ quái hơn lại xảy ra.

Dù anh đứng yên ở mép bồn hoa vòng xoay, nhưng chiếc xe lại… tự chuyển động.

Không người lái, xe vẫn chạy.

Anh chạy đi đâu, xe cũng đuổi theo tới đó. Dù anh đổi hướng thế nào, xe vẫn quay đầu lại đối diện với anh.

Trời ngày càng tối, xung quanh cũng không một bóng người.

Lục Hành Vân định gọi điện cho Lục Hành Phong nhờ Nha Nha tới cứu, nhưng điện thoại lại hoàn toàn mất sóng.

Hiểu rằng mình không thể thoát khỏi hậu quả của việc tự ý thay đổi vận mệnh, Lục Hành Vân cuối cùng cũng sụp đổ. Anh cầm lá bùa mà Lục Hành Phong đưa, nước mắt lặng lẽ rơi.

Giây phút đó, anh hối hận vì đã không nghe lời Nha Nha, đã không đồng ý để Nha Nha cứu mình.

“Anh tư? Anh tư?”

Giữa lúc Lục Hành Vân đang giơ bùa lên khóc nức nở, bỗng nghe thấy giọng của Lục Hành Phong.

Anh ngẩng đầu, thấy Lục Hành Phong đang cầm đèn pin rọi về phía mình.

Chiếc Hummer đen vẫn chầm chậm tiến tới. Lục Hành Phong lại đột nhiên xuất hiện. Lục Hành Vân lập tức nghi ngờ: chẳng lẽ đây là chiêu mới của con ma nữ, giả giọng Lục Hành Phong để dụ anh ném bùa đi?

"Anh tư, đừng giơ lá bùa đó nữa, đó là bùa an thai, Nha Nha tiểu đạo trưởng nói nó không có tác dụng đâu." – Lục Hành Phong vừa nói vừa tiến lại gần.

Trong đầu Lục Hành Vân lóe lên suy nghĩ: quả nhiên là ma nữ giả dạng để dụ anh vứt bùa!

Anh giơ bùa lên chỉ vào Lục Hành Phong, khàn giọng quát:

“Ma nữ, đừng tưởng mạo danh em trai tôi là lừa được tôi! Tôi không mắc lừa cô đâu!”

Lục Hành Phong bị anh gọi thành "ma nữ", cúi đầu bất lực than:

“Nha Nha tiểu đạo trưởng, em xem, anh trai anh đã bị dọa đến ngu luôn rồi đúng không?”

"Chắc vậy đó." – Nha Nha đáp lời anh, “Con ma nữ này oán khí rất nặng, trốn được quỷ sai rồi nên muốn kéo luôn anh anh đi cùng.”

Chết trong oán hận khi mặc đồ đỏ là dễ hóa thành lệ quỷ nhất. Mà nữ quỷ này vốn mệnh yếu, là thể chất dễ chiêu âm, mặc váy đỏ, giày đỏ, chết vì tai nạn xe – gần như hóa quỷ tại chỗ, quỷ sai cũng không bắt được hồn cô ta.

Còn vì sao lại bám theo Lục Hành Vân, thì chỉ có nữ quỷ mới biết.

Ban đầu, nếu Lục Hành Vân thật sự để xe va chạm mạnh với xe nữ quỷ, thì nữ quỷ sẽ không bám theo anh, mà sẽ bám lấy một người dân hiếu kỳ đứng xem.

Chính vì Lục Hành Vân thay đổi kết cục bị thương, nên mới mở ra một đường vận mệnh khác.

Nha Nha cũng tò mò không biết vận mệnh mới đó sẽ thế nào, nên đã lên xe, nói chuyện với nữ quỷ đang trốn trong chiếc giày cao gót.

“Vì sao cô muốn hại Lục Hành Vân?”

Nữ quỷ đang ngồi ghế lái chiếc Hummer, đột nhiên nghe thấy tiếng từ ghế phụ, liền quay đầu nhìn.

Nửa gương mặt cô bị vỡ kính xe rạch nát, trông vô cùng kinh hãi. Cô trừng mắt nhìn Nha Nha, gào lên:

“Xe hắn giống hệt xe của tên cặn bã đó! Biển số xe cũng giống!”

“Tôi muốn đâm chết hắn! Tại sao hắn lại né? Tại sao không chết cùng tôi?”

“Cặn bã! Bọn cặn bã đáng chết hết!”

Đôi mắt đầy tơ máu của nữ quỷ nhìn chằm chằm vào Lục Hành Vân, chân tiếp tục đạp ga.

Cô ta vẫn muốn đâm chết anh, còn Lục Hành Phong đứng bên cạnh – thêm một người chết cũng chẳng sao, xuống âm phủ còn có người đánh bài chung!

Dù gì cũng không thiệt.

Chiếc xe vẫn đang lao tới.

Lục Hành Vân không còn sức để chạy nữa.

Anh ngồi sụp xuống đất, thở dốc, cảm thấy mình có lẽ thật sự sắp chết rồi. Sau này cảnh sát điều tra, chẳng biết sẽ kết luận thế nào nữa?

Bị chính xe của mình đâm chết – trên đời có chuyện nào ly kỳ hơn thế chứ?

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play