Chương 32: Cái mà anh đưa là bùa an thai
"Hai người làm sao vậy? Gấp gáp như chạy giặc thế kia?" – Lâm Ngọc hỏi khi thấy hai người hớt hải bước vào.
Nghe Lâm Ngọc nhắc, Lục Hành Phong mới nhớ trong góc thư phòng còn có Lâm Ngọc. Anh sốt ruột giải thích:
“Nha Nha nói anh tư em hôm nay có tai nạn huyết quang, không được xuống núi, nhưng anh ấy vẫn vì bạn gái mà đi rồi.”
“Em liền lấy trong thư phòng lá bùa có chữ 'An' đưa cho anh ấy. Nha Nha, không phải em nói bùa có chữ 'Lôi' là bùa sấm sét sao?”
Nói rồi, Lục Hành Phong đưa một tờ giống y như tờ đã đưa cho anh tư ra cho Nha Nha xem.
Nha Nha nhìn bùa xong, vỗ nhẹ lên tay Lục Hành Phong:
“Chúng ta mau đi tìm Lục Hành Vân thôi~”
Lục Hành Phong ngẩn ra:
“Sao vậy? Anh… anh đưa nhầm bùa hả? Anh đưa sai rồi nên… nên anh phải đi nhặt xác cho anh trai hả?”
Nha Nha lắc đầu:
“Không tới mức đó đâu, chưa cần nhặt xác. Nhưng đúng là anh đưa nhầm rồi, tờ này là bùa an thai em làm cho Đại Béo đó.”
Vì Đại Béo mang song thai, rất dễ sinh non, nên Nha Nha nghĩ ra cách sửa lại bùa bình an thành bùa an thai. Hiệu quả khá ổn, hai bé gấu trúc nhà Đại Béo ra đời rất khỏe mạnh.
Tuy nhiên, dù sao cũng chỉ là sửa từ bùa bình an, nên nếu gặp nguy hiểm thì chắc cũng giúp được phần nào?
Nhưng dùng người thật để thử hiệu quả của bùa… thì cũng hơi quá.
Nghĩ vậy, Nha Nha thở dài, gương mặt nhỏ nhắn tràn đầy u sầu:
“Lục Hành Vân rõ ràng đã hứa là không xuống núi, cũng không hỏi kỹ em xem tai nạn cụ thể là gì, em cứ tưởng anh ấy thật sự quyết tâm không xuống rồi chứ.”
[Á á, tui hiểu rồi! Sáng sớm Nha Nha xem mệnh cho Lục Hành Vân xong thì khuyên đừng xuống núi, nhưng anh ấy vẫn xuống.]
[Dù sao đi nữa, Lục Hành Phong đưa bùa an thai cho anh ấy… không biết có giúp gì được cho “em bé mấy trăm tháng tuổi” này không.]
[Tui muốn biết vụ xuống núi này có mở livestream không vậy?]
"Bùa an thai có tác dụng không?" – Lục Hành Phong vừa hỏi vừa lấy điện thoại gọi cho anh trai – không mở livestream nữa mà gọi thẳng.
Lục Hành Vân bắt máy, nói đang chuẩn bị bay ra Bắc Thành, hỏi Lục Hành Phong có chuyện gì.
Lục Hành Phong hỏi xong vị trí, liền đưa điện thoại cho Nha Nha:
“Nha Nha tiểu đạo trưởng, em nói chuyện với anh ấy đi.”
Nha Nha nhận lấy:
“Lục Hành Vân, anh cần em giúp hóa giải tai nạn huyết quang không? Cần thì chuyển khoản 666 tệ cho Lục Hành Phong, em mới giúp được.”
Lục Hành Vân nghe xong thấy có gì đó sai sai.
Anh cứ tưởng vì Lục Hành Phong quan tâm Nha Nha quá nên cả nhà họ Lục cũng thân thiết với cô hơn rồi chứ.
Không ngờ chuyện của anh – anh ruột Lục Hành Phong – thì Nha Nha vẫn yêu cầu phải trả tiền. Với nhà họ Lục thì số tiền này chỉ như muỗi, nhưng lại khiến anh cảm thấy cô bé này thật khó gần.
Nghĩ vậy, nhưng ngoài miệng anh vẫn nói:
“Được, anh sẽ chuyển tiền cho em ấy. Nhưng đạo quán chắc cũng đang bận, quán chủ Nha Nha không cần đích thân đến đâu, chỉ cần nói cho anh biết chuyện xảy ra thế nào, anh tự tránh là được.”
Lời nói của Lục Hành Vân khiến Nha Nha thấy hơi khó chịu.
Dù vậy, cô bé không để trong lòng, chỉ nghiêm túc hỏi lại:
“Anh chắc chứ?”
Sau đó, Lục Hành Vân chuyển khoản cho Lục Hành Phong, còn nói:
“Về sau cứ để tôi tự chuyển cho cô thì hơn, để Lục Hành Phong thu tiền mãi cũng không tiện. Cô nên mua điện thoại riêng đi.”
Nghe anh dùng từ "cô", Nha Nha vừa định lên tiếng thì Lục Hành Phong đã chen vào trước:
“Anh Tư bị gì vậy trời? Em đồng ý cho Nha Nha tiểu đạo trưởng dùng tài khoản của em, mắc gì anh phải lo!”
Lục Hành Vân không ngờ em trai mình lại nổi nóng vì một người ngoài. Bé Bối – con gái chị gái anh – cũng trạc tuổi Nha Nha mà.
Chuyện bùa bình an là do nhà họ Chu gây ra, chẳng liên quan gì đến con bé cả. Lục Hành Phong muốn yêu quý, muốn quan tâm cũng nên là quan tâm đến Bối Bối chứ.
Nghĩ tới đây, giọng anh cũng cứng lại:
“Rồi rồi, em muốn sao thì vậy. Dù sao anh cũng chuyển tiền rồi, nhờ Nha Nha tiểu đạo trưởng nói cho anh biết chuyện gì sắp xảy ra, để anh còn né.”
"Hừ." – Lục Hành Phong càng nghe càng tức.
Anh đưa điện thoại lại cho Nha Nha, khoanh tay, không thèm che giấu thái độ khó chịu với anh tư mình.
Thấy Lục Hành Phong tức giận, Nha Nha nghiêng đầu suy nghĩ, rồi vỗ nhẹ mu bàn tay anh, quay sang nói với Lục Hành Vân:
“Anh phải cẩn thận với một chiếc ô tô màu đỏ. Vào lúc ba giờ chiều, sẽ có một chiếc xe màu đỏ gây tai nạn với anh.”
"Nhưng, có một chuyện em vẫn muốn nói rõ." – Nha Nha dừng một chút rồi tiếp:
“Nếu em trực tiếp giúp anh hóa giải, nhân quả sẽ được xóa sạch, tai nạn sẽ không xảy ra nữa. Nhưng nếu anh tự tránh, nhân quả không được cân bằng, về sau có thể dẫn đến hậu quả nặng hơn.”
Nha Nha nói rất bình tĩnh, nhưng Lục Hành Vân lại thấy cô bé này… tính toán quá.
Cô rõ ràng đang ngầm ám chỉ rằng chỉ khi có cô ra tay thì mới thật sự an toàn, muốn anh phải chấp nhận “để cô giúp”.
Không lẽ cô còn muốn dựa vào nhà họ Lục để được nhiều hơn?
Lục Hành Vân lắc đầu:
“Được rồi, tôi biết rồi. Dù sao chuyện tiếp theo, không cần làm phiền cô đâu.”
Nói rồi, anh dập máy.
Lục Hành Phong đứng cạnh nghe trọn cuộc nói chuyện, thấy anh tư tự mình cúp máy thì vừa tức vừa lo:
“Anh tư đúng là tên ngốc! Aaaaaa, tại sao mình lại có một người anh tư ngốc như vậy chứ!”
Anh không hiểu rõ tâm tư Lục Hành Vân, nhưng biết lời Nha Nha nói có ẩn ý: nếu anh tư tự né tai nạn, sẽ làm lệch nhân quả, dẫn đến hậu quả nặng hơn. Tai nạn liên quan đến xe… chẳng lẽ là tai nạn giao thông thật? Lỡ như anh tư chết thì sao?
"Nha Nha." – Lục Hành Phong thở dài, “Anh… anh cũng không biết phải làm sao nữa.”
Dù anh tư có ngốc, thì vẫn là người nhà của anh.
"Anh đang lo cho anh ấy đúng không?" – Nha Nha nói ra nỗi lòng anh.
Lục Hành Phong gật đầu lia lịa.
Nha Nha nói:
“Khi anh ấy từ chối để em giúp, thì duyên giữa em và chuyện của anh ấy đã chấm dứt. Nhưng anh có thể cầu xin Tổ sư gia. Nếu Tổ sư gia muốn cứu, thì sẽ cho em chỉ dẫn.”
Nói ra cách này là vì Nha Nha không muốn thấy Lục Hành Phong khó xử. Trong thời gian anh ở lại Tam Thanh quán, cô rất thích anh.
Nếu vì chuyện này mà anh suốt ngày rầu rĩ, Nha Nha cũng sẽ buồn theo.
Còn về Lục Hành Vân… nếu Tổ sư gia muốn cứu, cô giúp một tay cũng không sao.
Dù sao sư phụ cũng đã không còn, vậy thì lấy ý chỉ của Tổ sư gia làm chuẩn. Dù gì sư phụ cũng từng nói: năm xưa cứu cô, là nhờ Tổ sư gia hiển linh.
Khi Nha Nha đang nghĩ những điều đó, Lục Hành Phong đã chạy đến trước tượng Tổ sư gia.
Anh nhắm mắt, cầu nguyện trong lòng:
“Tổ sư gia ơi, anh tư của con đúng là ngốc, nhưng con là em trai anh ấy, không nỡ thấy anh ấy chịu khổ. Mong Tổ sư gia rộng lượng, giúp đỡ cho anh ấy. Cũng cảm ơn Nha Nha đã vất vả. Con hứa sẽ ở lại đạo quán giúp đỡ Nha Nha tiểu đạo trưởng, cùng nhau chấn hưng Tam Thanh quán!”
Lục Hành Phong quỳ trên bồ đoàn suốt ba tiếng đồng hồ.
Mãi đến khi Nha Nha nhìn thấy làn khói hương anh thắp bắt đầu bay thẳng tắp lên trời – đó là dấu hiệu Tổ sư gia chấp thuận cho cô ra tay.
Mà thời điểm khói hương bay lên cũng thật khéo: không sớm không muộn, vừa đủ.
Nha Nha hành lễ với tượng Tổ sư gia, rồi mới cùng Lục Hành Phong đi tìm Lục Hành Vân.