Chương 3: Sao có thể để người ta đào mộ cha mình chứ?

Nghe thấy Lục Hành Phong than vãn “Sao người này lại tới kiếm chuyện với tôi nữa?”, Nha Nha tò mò hỏi:

“Ai muốn đánh anh vậy?”

Lục Hành Phong bắt đầu kể về vụ PK livestream:

“Chơi kiểu này thì đúng là người xem sẽ đông hơn, donate cũng nhiều hơn, nhưng cứ thua hoài thì mất mặt lắm.”

Nha Nha cũng lờ mờ hiểu ra. Người xem nhiều... vậy thì chẳng phải khách vãng lai tiềm năng đến Tam Thanh Quán cũng sẽ nhiều lên sao?

Cô bé lập tức cười híp mắt:

“Vậy thì PK đi! Không sao, Nha Nha giúp anh!”

Bé con chu môi ngẩng đầu, trông cực kỳ kiêu ngạo.

Lục Hành Phong liếc nhìn Nha Nha:

“Em đã giúp anh tăng được bao nhiêu lượt follow rồi… Nhưng muốn thắng được tên đó, trừ khi A Hoa biết chui qua vòng lửa ngược bằng hai chân sau.”

A Hoa, đang nằm bẹp dưới đất, nghe xong câu này thì bỗng chồm dậy, tru lên một tiếng với Nha Nha rồi quay đầu bỏ chạy.

Nha Nha cau mày:

“Anh làm A Hoa sợ bỏ chạy rồi đó.”

Lục Hành Phong: “Giờ sao giờ?”

“Không sao! Mình PK trước đã, rồi tính tiếp!”

Thấy Nha Nha nghiêm túc như thế, Lục Hành Phong thở dài. Thôi kệ, liều một phen, mất mặt cũng không phải ngày một ngày hai nữa. Làm streamer thì phải mặt dày mới sống được.

“Kiếm chỗ nào ngồi xuống phát live.” Lục Hành Phong vừa nói vừa nhìn thấy bụi cỏ bên cạnh khá sạch sẽ, liền ngồi phịch xuống.

Nha Nha thấy thế thì hốt hoảng la lên:

“A! Lục Hành Phong! Mau đứng dậy!”

Lục Hành Phong còn chưa hiểu gì thì Nha Nha đã đưa tay ra kéo lên, rồi tiện tay túm ra từ đám cỏ chỗ anh vừa ngồi… một con rắn. Con rắn này có hoa văn đen trắng theo vòng tròn, nhìn quen quen…

“Á á á! Rắn cạp nia!!!” – Lục Hành Phong hét toáng lên.

Đây là loài rắn cực độc trong nước, bị cắn một phát là chưa đầy mười phút lên chầu trời!

[Diêm Vương: Có cái gì lóe lóe hai lần trước mặt ta thế nhỉ?]

[Trời đất, trình của Lục Hành Phong mà cũng dám chui vào rừng livestream, thật là muốn nổi tiếng đến bất chấp tính mạng… Nếu không có Nha Nha thì cậu ta toi hai mạng rồi.]

[Tôi càng ngày càng tò mò Nha Nha là ai nữa đấy, đánh răng cho hổ thì thôi đi, còn dám tay không bắt rắn độc!]

Khán giả đang tò mò, bên kia, Vương ca – người đang PK với Lục Hành Phong – cũng bắt đầu chú ý.

Hắn đang trò chuyện với fan của mình:

“Thật ra tôi vẫn nghi ngờ Lục Hành Phong làm giả. Có khi phía sau là phông xanh hết, hình ảnh dựng thôi. Đừng coi thường, Lục Hành Phong đủ trình đấy.”

Fan của Vương ca đều phản đối.

Nếu mà cậu ta có trình dựng phim vậy thì sao vẫn là streamer quèn chưa tới mười ngàn follow? Làm kỹ xảo thật giả đến vậy thì cũng phải đốt cả chục triệu tiền vốn ấy chứ?

Vương ca nhìn dòng bình luận trong phòng mình mà cũng thấy cạn lời.

Thật ra hắn cũng thấy Lục Hành Phong không bình thường. Đàng hoàng làm thiếu gia nhà họ Lục thì không, lại ra ngoài làm streamer.

“Cứ đợi tôi vạch trần đi, tôi sẽ bóc trần luôn con bé kỳ quặc đó!” – nói xong, hắn bật mic của kênh PK.

Chào hỏi Lục Hành Phong xong, Vương ca liền quay sang hỏi Nha Nha:

“Bé con, nói cho anh biết, năm nay em mấy tuổi rồi?”

Nha Nha giơ ba ngón rưỡi:

“Nha Nha ba tuổi rưỡi nha.”

“Ồ, con rắn hồi nãy trông đáng sợ ghê, bắt được thấy thế nào? Ý anh là… cảm giác lúc sờ á?”

Nha Nha ngoan ngoãn đáp:

“Tất nhiên là lạnh lạnh mát mát rồi!”

Vương ca nghĩ: Rắn giả thì sao mà lạnh được? Nhóc con này đóng vai cũng khéo phết.

Hắn hỏi tiếp:

“Sao em lại ở đây? Con sống ở đây hả? Biết đây là đâu không?”

“Tam Thanh Sơn á! Nha Nha là quán chủ của Tam Thanh Quán đó!”

“Tam Thanh Quán là gì?”

“Là đạo quán á~”

“Đạo quán quán chủ? Vậy chẳng phải em là tiểu đạo sĩ sao?”

“Đúng rồi! Nha Nha là tiểu đạo sĩ đó.”

Hỏi qua hỏi lại nửa ngày, cuối cùng cũng tìm được một chỗ sơ hở. Vương ca cười tươi rói hỏi tiếp một câu mà hắn cho là trí mạng:

“Anh nghe nói đạo sĩ thì phải biết bói toán, em có biết không?”

[Trời ơi, Vương ca quá sắc bén! Tóm trúng điểm yếu rồi nhé! Tiểu đạo sĩ thì bói thử đi, không bói được là thua!]

[Đúng đó, để xem nhóc này lật kịch bản kiểu gì.]

[Được rồi, các ông đừng bắt nạt con nít. Nó mà khóc thì ai dỗ?]

Tưởng như đã bắt được lỗi, nhưng chưa kịp ăn mừng thì Nha Nha nói một câu khiến cả phòng ngớ người:

“Nha Nha biết bói mà. Ba của anh đang chơi với rắn đó, anh muốn biết rắn lạnh không thì có thể đi hỏi ổng nha.”

Vương ca bật cười:

“Con nít đừng nói linh tinh. Ba anh bị tai nạn giao thông mất từ ba năm trước rồi. Anh mới đi tảo mộ cho ba mấy hôm trước nữa kìa.”

Khán giả cũng phá lên cười.

[Lục Hành Phong, nhóc diễn viên anh thuê không ổn rồi, ba người ta chết rồi mà còn nói đang chơi với rắn?]

[Đúng rồi, vì nổi tiếng mà bất chấp thật đấy.]

Lục Hành Phong nhìn thấy cũng sốt ruột. Anh tắt mic bên phía mình, nghiêm túc nói với Nha Nha:

“Nha Nha, em là ân nhân cứu mạng của anh, nhưng nếu không biết thì không cần đoán. Thua cũng không sao, em đừng nói bừa như thế.”

Nha Nha thấy anh không tin, mỉm cười:

“Đừng lo, Nha Nha không đoán sai đâu, anh chờ chút là được.”

Lục Hành Phong thấy Nha Nha kiên quyết, cũng thở dài.

Thôi kệ, dù gì mà có bị netizen chửi thì anh cũng có thể đưa Nha Nha về nhà bảo vệ, không sợ.

“Được rồi, muốn nói gì thì nói.”

Anh bật lại mic.

Vương ca thấy anh bật mic, lập tức châm chọc:

“Sao rồi? Vừa mới bàn kịch bản xong à?”

Chưa dứt lời, Nha Nha đã nói:

“Không có kịch bản đâu. Ba anh thật sự đang chơi với rắn đó, không tin thì anh nhờ người đào mộ lên mà xem. Tháng này ổng không liên tục báo mộng cho anh à?”

Vương ca sững người:

“Báo mộng? Ý nhóc là tôi mơ thấy ba tôi?”

Tháng trước là Tết Thanh Minh, hắn về quê đốt giấy tiền cho cha ở nghĩa trang. Về xong thì tối nào cũng mơ thấy ba mình ngồi bên giường thở dài.

Hắn cứ tưởng mình vì quá nhớ ba nên mới thế, nhưng giờ chuyện này lại bị con bé này nói trúng…

Không lẽ nó thật sự biết bói?

Không thể nào! Mạng còn không ai dám khẳng định biết bói, làm gì có ai như bé này?

“Em bói ra mà.” – như thể biết hắn đang nghĩ gì, Nha Nha nghiêm túc đáp, “Giờ anh về quê thì mất thời gian lắm, cứ dùng cái điện thoại ấy, gọi về nhờ người trong làng đào mộ ba anh lên, là biết liền.”

Vương ca cau mày:

“Đào mộ ba tôi? Con nít gì mà nói tào lao vậy, mới mở miệng đã đòi đào mộ ba người ta?”

[Đúng rồi, ai lại cho người ta đào mộ ba mình chứ?]

[Nếu lỡ đào rồi mà chẳng có gì thì ai chịu trách nhiệm?]

[Lục Hành Phong, lo mà quản cái nhóc này đi, nói linh tinh không à.]

Không chỉ khán giả không tin, bản thân Lục Hành Phong cũng nửa tin nửa ngờ. Mới mở miệng đã bảo người ta đào mộ cha ruột lên, đúng là hơi quá.

Nhưng anh là người trọng nghĩa khí. Cho dù Nha Nha có nói sai thì giờ cũng không thể rút lui!

Thế là anh lên tiếng:

“Là mấy người đòi Nha Nha chứng minh cô bé biết bói. Giờ lại bảo không cho đào mộ thì chứng cái gì? Hay là Vương ca với fan của anh chơi không nổi?”

“Thế này đi, nếu đào ra đúng như lời Nha Nha nói, anh thua thì mở tài khoản phụ tặng chúng tôi trận PK này. Còn nếu sai thì tôi sẽ đồng ý một yêu cầu của anh!”

[Cái gì cơ? Người ta tặng tiền, còn ông thì đồng ý một yêu cầu? Lục Hành Phong, ông không thấy xấu hổ à?]

[Cười xỉu, chưa thấy ai trơ trẽn như vậy luôn.]

[Ông cũng tặng tiền đi chứ! Một yêu cầu của ông thì đáng giá bao nhiêu? Vương ca, đổi kèo đi!]

Khán giả la ó đòi đổi cược, nhưng Vương ca lại bật cười.

Một yêu cầu của Lục Hành Phong thì không đáng gì, nhưng nếu có thể kéo theo Lục Hành Chu – tổng giám đốc Tập đoàn Lục thị – thì cái yêu cầu đó đáng cả trăm triệu!

“Đàn ông là phải biết chơi! Lục Hành Phong, đang livestream đó nhé, anh nói là phải giữ lời đó. Tôi chơi tới cùng! Cứ coi như tôi chuẩn bị cải táng cho ba tôi, kiếm mảnh đất phong thủy tốt hơn.”

Đào mộ ra chơi thì không được, nhưng cải táng thì khác. Cải táng được coi là chuyện hiếu thuận.

Vương ca tự an ủi bản thân như vậy, rồi lập tức gọi cho thằng bạn đang ở quê. Thằng bạn đó cũng vừa lập tài khoản livestream tên là “Anh Lưu thôn quê”, chuyên quay video nông thôn, mãi vẫn không lên được follow.

Nghe bảo phải giúp đào mộ cha của Vương ca, Lưu ca lập tức thấy đây là thời cơ nổi tiếng, liền xin được tham gia livestream chung.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play