Chương 22: Sư đồ hai người này đúng là dị loại trong giới đạo sĩ
Khi vẫn còn bị buộc phải lặp lại hành động lúc còn sống, Lâm Miểu không nghe thấy bất cứ âm thanh nào từ bên ngoài.
Trước mắt cô chỉ có cảnh tượng lúc chết, những đau đớn và tuyệt vọng lúc đó cứ thế lặp đi lặp lại.
Mãi đến khi nghĩ tới anh trai, Lâm Miểu mới chợt bừng tỉnh. Vừa nhìn thấy Lâm Ngọc, cô liền vội vàng chạy về phía anh mình.
Chính hành động này của Lâm Miểu khiến tà đạo chú ý.
Hắn trố mắt nhìn sững.
Cái quái gì vậy? Linh hồn người tự sát mà không bị đánh tan, ngược lại còn thật sự được thả ra? Chẳng lẽ mấy thứ hắn học lỏm bao lâu nay đều sai hết rồi?
Không đúng.
Từ trước đến nay, bất kể là những đạo sĩ mạo danh chính đạo hay các hòa thượng khoác áo từ bi, gặp những oán hồn vì tự sát mà bị trói buộc, cũng chỉ có thể khiến chúng hồn phi phách tán. Cớ sao đến lượt con nhóc này, lại có thể khiến một linh hồn đang chịu phạt tự do hành động?
“Nhóc con, rốt cuộc mày đã làm gì?” – tà đạo sĩ nghiến răng hỏi, “Tại sao hồn người tự sát lại không còn bị phạt nữa?”
Hắn có linh cảm chẳng lành. Có lẽ không nên vì sợ không cướp được âm hồn sống lại mà tùy tiện lộ mặt…
“Cũng là không phải người, mà chú ngốc quá.” – Nha Nha nhìn hắn với vẻ chán ghét, “Không bằng mấy bạn động vật trên núi của con. Con nói rồi mà, con hỏi ông Trời xem có thể thả Lâm Miểu không, ông ấy hiển linh đồng ý, nên Lâm Miểu được tự do rồi.”
Bị một đứa trẻ chê bai, tà đạo thấy như bị vả vào mặt.
Hắn nhìn lại Nha Nha lần nữa, vẫn không phát hiện ra tí gì cho thấy con bé có năng lực thật sự. Không có kim thân công đức, không có linh lực tu hành, chẳng có gì hết.
Vậy mà lại là đứa phá được thiên quy?!
Khốn kiếp, cảm giác này sai quá rồi! Nguy hiểm! Rút thôi!
Ý nghĩ đó vừa lóe lên, hắn đã phóng vụt về phía gia đình họ Lâm, định bắt Lâm Ngọc.
Lúc đó Lâm Ngọc đang ôm em gái khóc, còn chưa kịp phản ứng, thì một tràng đùng đoàng vang lên.
Lâm Miểu thì trợn tròn mắt kinh hãi!
Tà đạo đứng phía sau Lâm Ngọc nên anh không thấy gì, nhưng Lâm Miểu thì đối mặt trực tiếp. Cô nhìn thấy rõ ràng — tay phải của tà đạo sĩ bị tia sét giáng xuống thiêu cháy đen thui!
Không bắt được Lâm Ngọc, hắn chuyển sang cha mẹ của Lâm Ngọc.
Kết quả — tay trái cũng bị sét đánh trụi.
Cả hai tay tê liệt, tà đạo sĩ giận dữ đến đỏ cả mắt:
“Nhóc con, mày rốt cuộc làm cái gì vậy?!”
Đây là lần thứ hai hắn hỏi câu đó.
“Thì con chỉ làm đúng lời sư phụ dặn, làm việc gì cũng phải đảm bảo chắc chắn thôi mà.”
Nha Nha khoanh tay, tay phải kết ấn ngự kiếm.
Ngay lúc ấy, phòng khách nhà họ Lâm bỗng xuất hiện chi chít những tờ bùa. Trên người cả nhà họ Lâm, kể cả hồn Lâm Miểu, cũng dán đầy bùa.
Để đảm bảo vạn vô nhất thất, Nha Nha vừa vào nhà là bắt đầu rải bùa rồi. Chỉ là dùng bùa ảo thuật che lại, không để người khác thấy thôi.
“Sư phụ nói quả nhiên không sai, làm gì cũng phải chuẩn bị trước. May mà con đã dán hết bùa, nếu không giờ chú đến, chắc cũng khó mà bắt chú lại ha~”
Nói xong, Nha Nha vung tay nhỏ lên.
Tất cả phù chú đồng loạt bay về phía tà đạo, lơ lửng xoay quanh người hắn.
Trên mỗi tấm phù đều viết một chữ “Lôi” to tướng — đây là lôi phù.
Yêu quái tu luyện thành tinh sợ nhất là gì? Dĩ nhiên là lôi kiếp!
Yêu tu muốn hóa người, cách tốt nhất là đầu thai chuyển kiếp. Còn nếu không muốn, chỉ dựa vào tu hành để hóa hình, thì nhất định phải trải qua lôi kiếp. Lôi kiếp là một cửa sinh tử, chín chết một sống, qua được cũng thường tàn tạ hết nửa mạng, phải dưỡng thương cả năm trời.
Giờ hay rồi!
Thứ đáng sợ nhất thì bao vây khắp người, vậy mà bản thân còn chẳng hề nhận ra, cứ thế định xông vào ăn thịt người! Tà đạo đảo mắt tứ phía, chỉ muốn lăn đùng ra ngất luôn cho rồi!
Tay đã bị sét đánh đen sì, hắn biết rõ những lá bùa này không khác gì thiên lôi giáng xuống.
Một đứa trẻ có thể thả ra cả đống lôi phù như vậy, hắn lại tưởng là tiểu đạo sĩ bị sư phụ bỏ rơi!
“Ha ha ha… ha ha ha…” – Tà đạo sĩ bỗng bật cười, “Tao bị điên rồi chắc…”
Hắn hối không kịp, chỉ muốn vả cho mình mấy cái bạt tai.
Sống sót bao năm, giờ lại chết oan ức thế này!
Chỉ tiếc — không còn tay để tự vả.
Đã hết đường lui, tà đạo quay sang phía Nha Nha, nói:
“Cho tao chết cũng phải chết minh bạch! Tao thấy các đạo sĩ khác, bùa của họ hễ gặp tà yêu là lập tức kích hoạt công kích. Còn bùa của mày thì khác, tại sao lại không phát động ngay? Mà còn giấu được?”
“Ơ? Bùa của người ta là chỉ có thể tự động phát động thôi á?” – Nha Nha kinh ngạc, “Sư phụ không nói với con nha, chỉ bảo là loại bùa của con… dùng tạm cũng được.”
Nghe tới đây, tà đạo tức đến mức suýt thổ huyết.
Dùng tạm?!
Cái loại phù chú có thể giấu kín, chỉ khi cần mới khởi động, mà gọi là dùng tạm?
Hai thầy trò này khác gì yêu nghiệt trong giới đạo sĩ?!
Mấy bùa tự động kia đặt trước thì dễ bị phát hiện, đã bị phát hiện thì cũng dễ né. Đâu có “độc” bằng phù chú của Nha Nha?
Tà đạo đang uất ức thì Nha Nha lại hỏi tiếp:
"Ông biết rõ vậy, chắc từng thấy mấy loại bùa kia rồi đúng không? Theo ông thì, so với bùa của tôi thì cái nào lợi hại hơn? Có khác gì không?”
Vừa hỏi xong, tay Nha Nha liền xuất hiện một cây bút và một cuốn sổ tay nhỏ.
Đây là món quà sư phụ mua cho cô lần trước xuống núi. Sư phụ bảo bút lông trên núi tuy tốt, nhưng dưới núi có mấy món mới này tiện hơn.
Cuốn sổ nhỏ này dùng để ghi chép.
Nha Nha định nghe ý kiến tà đạo sĩ, sau đó về Tam Thanh Quán cải tiến lôi phù. Làm đạo sĩ chỉ sống nhờ người ta xin xăm bói quẻ thì tiền hương lửa không đủ đâu.
Phù chú cũng có thể bán kiếm tiền nữa mà!
Biết đâu phù của cô bé lợi hại thật, vậy là thêm một món lời rồi.
Nha Nha hí hửng chờ câu trả lời.
Tà đạo thì đứng giữa vòng vây bùa lôi, đầu óc quay cuồng suy nghĩ:
Lẽ nào đứa nhỏ này đang đùa mình? Không giống! Nếu là đùa, lúc đầu đâu cần ngạc nhiên như vậy.
Hắn đảo mắt 360 độ, não sắp cháy tới nơi.
Nha Nha thấy hắn không trả lời, bèn nhíu mày:
“Sao chú không nói gì? Nếu chú không nói, con sẽ dùng bùa đánh vào chân chú đó nha.”
Dù sao tà đạo cũng là yêu tinh hại người, giờ bị bắt rồi, cô bé làm gì cũng không sai.
Thấy một tấm phù đang tự động bay tới, nhắm thẳng vào chân mình, tà đạo sĩ mồ hôi đầm đìa.
Nhưng hắn cũng hiểu ra ý đồ của Nha Nha!
Thì ra đây là đồ đệ của một vị cao nhân ẩn thế, vừa mới xuống núi, còn chưa hiểu quy tắc giới tu hành bây giờ, nên mới hỏi hắn mấy chuyện đó.
Nếu hắn vẫn còn chút giá trị lợi dụng, nói không chừng có thể thoát khỏi cái chết!
Biết đâu… còn học mót được vài chiêu từ con bé đạo sĩ này rồi trở mình phản công thì sao?