Chương 21: Đứa trẻ trông cứ như người bình thường vậy

“Tiểu đạo trưởng Nha Nha, em gái tôi… mỗi ngày đều phải như vậy bao nhiêu lần?”

Lâm Ngọc khàn giọng hỏi.

Anh biết người mình nhìn thấy là linh hồn của em gái, cũng biết việc em phải lặp đi lặp lại cảnh ngã xuống đó chắc chắn rất đau.

Nếu không đau, sao ánh mắt lại thay đổi như vậy được?

Cô bé ấy chỉ đang lặp lại quá trình chết đi một cách máy móc, không cách nào giải thoát.

“Tiểu đạo trưởng Nha Nha, xin em giúp anh.” – Lâm Ngọc lại cầu xin.

Nha Nha nhẹ giọng trấn an:

“Đừng lo đừng lo, từ từ nào.”

Người chết do tự sát sẽ phải lặp lại quá trình tự sát từ thời điểm xảy ra mỗi ngày, cho đến khi tia nắng đầu tiên của buổi sáng chiếu xuống.

Sư phụ cô bé từng nói, chỉ những người đắc đạo thật sự mới có thể siêu độ được họ. Phải gửi lời thỉnh cầu lên Thiên đình, gánh thay nghiệp chướng của người đã khuất, rồi dùng công đức bản thân tích lũy để tẩy sạch từng chút một.

Nhưng… Nha Nha cũng không rõ mình có được coi là người đắc đạo chưa — sư phụ chưa từng nói.

Khi kể với Lâm Ngọc, cô bé tỏ ra rất bình tĩnh, nhưng thật ra trong lòng thì cũng run sợ. Nếu nói trước là không chắc thành công, chắc chắn sẽ làm mất uy tín của Tam Thanh Quán trong mắt người ta.

Giờ đã tới đây rồi, chỉ còn cách dốc hết sức. Nếu thất bại… thì sau đó sẽ tìm cách khác!

Nha Nha quyết định xong, bèn lấy bùa ra. Dùng bùa thông thiên do chính mình vẽ, cô bé đốt tờ thỉnh nguyện thư gửi lên ông Trời.

Tờ bùa cháy rất nhanh, nhưng lá thư thì cháy rất chậm.

Nha Nha hơi sốt ruột.

Lẽ nào ông Trời không muốn giúp?

Trong đầu cô bé cứ loạn cả lên, thì ở một nơi khác, người phụ nữ muốn chiếm thân xác của Lâm Ngọc đã trút hơi thở cuối cùng.

Linh hồn của ả rời khỏi thân thể, bị một luồng lực mạnh mẽ hút đi, lơ lửng bay tới bên một người đàn ông.

Mà lá thư của Nha Nha vẫn chưa cháy xong.

Tim cô bé đập loạn: ông Trời rốt cuộc có đồng ý để cô bé cứu Lâm Miểu không? Liệu có được không?

Cộc cộc cộc—

Tiếng gõ cửa vang lên lần nữa.

Lâm Ngọc thấy Nha Nha vẫn đang đốt bùa, hoảng hốt chặn ba mẹ lại, không cho họ ra mở cửa. Nhưng chỉ có một mình anh, giữ được người này lại lọt mất người kia, cuối cùng ba anh vẫn mở cửa ra.

Một người đàn ông mỉm cười đứng ngoài cửa, liếc vào nhà một cái, sắc mặt thay đổi nhẹ.

“Chẳng phải tôi đã nói sẽ giúp con gái hai người sống lại sao? Sao lại còn mời người khác đến? Là không tin tôi à?”

Vừa nghe câu đó, Lâm Ngọc liền biết — người này chính là tên tà đạo mà Nha Nha đã nhắc đến.

Anh toát mồ hôi lạnh, lập tức quay đầu tìm Nha Nha.

Nha Nha cũng nghe thấy giọng hắn, nghiêng đầu nhìn sang, đôi mắt đen lay láy như nho bỗng lóe sáng.

Chỉ một cái liếc, cô bé đã nhìn ra — kẻ đến không phải người, mà là yêu quái đã tu thành tinh từ trước thời kiến quốc, đúng như lời sư phụ từng nói.

Là yêu quái à? Tốt quá! Như vậy mấy bố trí của cô bé sẽ càng có hiệu quả. Lần đầu xuống núi xử lý việc, nhất định không thể làm mất mặt Tam Thanh Quán!

Nghĩ tới đây, Nha Nha vừa mừng vừa lo, còn tên đạo sĩ kia lại cười nhạt:

“Người mà các vị mời tới này… ừm, đúng hơn là người mà anh Lâm đây mời — chỉ là một đứa con nít thôi, anh thật sự nghĩ cô nhóc đó có thể giúp được à?”

Hắn cười tươi như hoa.

Vừa trông thấy đứa bé đang cầm bùa trong tay, hắn liền nghĩ — trông chẳng khác gì một người bình thường, chỉ có chút linh khí lờ mờ.

Việc chú thuật trên người Lâm Ngọc bị giải, hắn đoán chắc là do sư phụ đứa nhỏ này ra tay. Giờ chẳng thấy hơi thở của người tu đạo khác ở đây, vậy thì cứ ăn luôn đứa nhóc phá thuật pháp của hắn là xong!

Tà đạo vừa cười vừa nhấc chân bước vào.

Hắn chẳng hề để tâm đến Nha Nha, đi thẳng tới chỗ cô bé.

Lâm Ngọc nhìn Nha Nha, lại nhìn cha mẹ mình — cuối cùng cắn răng, đứng chắn trước mặt họ.

Dù ba mẹ có lỗi lầm gì, thì những năm tháng tuổi thơ họ đã từng yêu thương anh thật lòng. Lúc này, anh không thể bỏ họ lại, để mình chạy đến chỗ Nha Nha tìm chỗ dựa.

Nhưng ba mẹ anh lại không hề nhìn đến anh một cái, chỉ cúi đầu khom lưng với tà đạo:

“Đạo trưởng, ngài tới xem con gái chúng tôi đã sống lại chưa? Ngài xem kìa, nó đang ở đây này.”

Hai người chỉ tay về phía khoảng không, gọi tên Lâm Miểu.

Tà đạo chẳng thèm để tâm đến họ, loại phàm nhân vô dụng này, dùng xong thì vứt.

Ánh mắt hắn vẫn dán vào Nha Nha. Hắn ngồi xuống, đối mặt với cô bé, ánh mắt đầy hứng thú:

“Bé con, đang làm gì vậy? Sư phụ không dạy con rằng, người tự sát thì linh hồn bị thiên đạo giam lại, không thể siêu độ, chỉ có thể tan biến thôi à?”

Nha Nha trả lời:

“Sư phụ không nói là không thể siêu độ, chỉ bảo là nếu hỏi ông Trời mà được đồng ý, thì sẽ siêu độ được.”

“Hả?” – tà đạo sĩ không ngờ lại có kiểu nói đó, bật cười khinh miệt –

“Thế thì sư phụ cô bé đúng là giỏi lừa trẻ con đấy. Hay là tôi cũng lừa con nhé? Con để chú ăn thịt con đi, chư sẽ không làm hại mấy người kia, được không?”

Nha Nha hiểu hắn đang nói đến nhà họ Lâm, liền nghiêng đầu, vẻ mặt ngây thơ:

"Chú nghĩ Nha Nha sợ chú hại họ sao?”

Tà đạo sĩ gật đầu:

“Bọn người tu chính đạo như các người, chẳng phải luôn coi việc bảo vệ đám kiến hôi này là trách nhiệm à?”

Giọng hắn đầy khinh thường.

Nha Nha không buồn nhìn hắn, vẫn chăm chú nhìn tờ thỉnh nguyện thư:

“Ờ, sư phụ nói rồi, con người phải tập trung làm một việc. Nha Nha bây giờ đang tập trung siêu độ cho Lâm Miểu, không có thời gian bảo vệ họ.”

Tà đạo không ngờ lại nghe được câu như vậy từ miệng cô bé.

Lẽ nào sư phụ của Nha Nha cũng không phải người tốt lành gì? Đúng rồi — nếu không thì sao lại để một đứa bé đi làm chuyện nguy hiểm thế này, còn mình chẳng thấy tăm hơi?

Có khi đối phương muốn lấy cô bé để lấy lòng hắn, nhằm tranh thủ điểm tu luyện.

Nghĩ vậy, tà đạo sĩ càng tin tưởng, bèn vươn tay định túm lấy Nha Nha.

Nhưng ngay lúc ấy, Nha Nha — vốn đang tạo pháp ấn bằng tay — cảm nhận được có kẻ định chạm vào mình, liền lách người né sang một bên.

Cô bé còn thắc mắc, bèn hỏi bằng giọng non nớt:

“Không phải chú định bắt nhà họ Lâm sao? Sao lại định túm con?”

Tà đạo cười lạnh:

“Quan tâm họ làm gì? Sư phụ con đã để con đến đây, chắc là muốn lấy lòng chú, đem con tặng cho chú. Thân thể trẻ con, chính là đại bổ.”

Vừa dứt lời, hắn lại lao đến định túm cô bé.

Nha Nha vẫn để mắt đến tờ thỉnh nguyện thư, thấy nó vẫn cháy chậm rì rì, liền càu nhàu:

“Ôi, ông Trời ơi, giúp con với. Nha Nha và anh Lâm sẽ cùng nhau làm nhiều chuyện tốt hơn nữa, để bù lại nghiệp của Lâm Miểu khi được siêu độ.”

“Nha Nha sắp phải đánh nhau rồi, không có thời gian đợi thư cháy nữa đâu.”

Lạ thật — lá thư đang cháy chậm rì rì, vừa nghe cô nói xong thì bốc cháy ào ào.

Chỉ chốc lát sau, cháy sạch.

Lâm Miểu lúc ấy đang đứng bên cửa sổ, chuẩn bị nhảy xuống như mọi ngày, đột nhiên sững sờ nhìn tay chân mình.

Cô… không cần phải lặp lại cảnh chết thảm mỗi đêm nữa sao? Cô thật sự có thể kiểm soát cơ thể mình rồi?

Phải nhanh lên mới được! Phải ngăn ba mẹ lại, không thể để họ tiếp tục bị lừa nữa! Không thể hại anh trai được!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play