Chương 19: Cho tôi xem thêm một buổi livestream nữa đi

Đáp lại yêu cầu của khán giả, Nha Nha vẫn chưa tắt livestream.

Cô bé đứng dậy, thắp ba nén hương dâng lên tổ sư gia, hành lễ một cách vô cùng nghiêm túc:

“Bẩm tổ sư gia, đệ tử Nha Nha chuẩn bị đi làm bài tập rồi ạ, xin tổ sư gia giám sát~”

Rồi cô bé rời khỏi chính điện.

Lục Hành Phong và Lâm Ngọc cũng lễ bái thần tượng tổ sư, sau đó cùng theo chân Nha Nha.

Lâm Ngọc nhỏ giọng hỏi:

“Anh Lục, anh có hiểu Nha Nha tiểu đạo trưởng nói tối nay sẽ xuất phát là ý gì không?”

Đứng trước thần tượng của mình, giọng điệu Lục Hành Phong có chút kích động:

“Ừm, Nha Nha tiểu đạo trưởng có thể dịch chuyển tức thời, chắc tối nay sẽ đưa tụi mình cái vèo tới nhà anh luôn.”

Lâm Ngọc: “Hả?”

Anh nhớ ra lúc livestream đoạn đó thì lại nhận được điện thoại của ba mẹ nên bỏ dở không xem hết.

Chẳng lẽ đoạn đó chính là lúc Nha Nha trình diễn dịch chuyển tức thời?

Trong lúc hai người trò chuyện, Nha Nha đã đi đến một khoảng đất trống giữa rừng. Ở đây có nhiều cọc mai hoa, trên cọc cao nhất còn có một bục ngồi.

Nha Nha nhanh nhẹn nhảy lên cọc, tung tăng nhảy nhót giữa các cọc gỗ, thi triển đủ loại động tác khó, rồi cuối cùng leo lên bục cao nhất, ngồi xếp bằng thật ngoan ngoãn.

Trong suốt quá trình ấy, Lục Hành Phong và Lâm Ngọc liên tục kêu lên lo lắng, sợ cô bé rơi khỏi cọc.

Khán giả trong livestream cũng nín thở:

[Trời ơi trời, sao lại có thể trồng chuối trên mấy cái cọc cao bằng thân người như thế? Nha Nha tiểu đạo trưởng là cao thủ võ lâm hả!?]

[Mà… tại sao lại ngồi thiền trên bục thế? Ý nghĩa gì vậy?]

[Tui nhớ trong mấy phim đạo sĩ như của Lâm Chánh Anh cũng có cảnh này. Ngồi trên bục cao để đấu pháp với người khác, có lẽ là luyện để không rơi xuống lúc giao đấu?]

Trong khi khán giả đang bàn tán, thì Nha Nha đang thần du.

Sư phụ từng dặn, làm việc gì cũng phải chuẩn bị chu đáo. Đã định nhập thế siêu độ cho em gái Lâm Ngọc, thì cô bé phải đi thăm dò trước địa hình, kẻo đến lúc cần lại xảy ra sự cố.

Trong trạng thái xuất hồn, Nha Nha lần theo phương vị đã tính toán trước, tiến vào nhà Lâm Ngọc một vòng.

Ba mẹ của Lâm Ngọc đang nấu thuốc, vẻ mặt đầy háo hức vì sắp được gặp lại con trai.

“Uống lần này nữa là tròn một năm rồi, con gái mình – bé Miểu – sắp có thể dùng chung thân thể với con trai rồi.”

“Miểu à, con chờ thêm chút nữa thôi, ba mẹ sắp có thể chăm sóc con rồi, ba mẹ sẽ không nói con như trước nữa đâu…”

Hai ông bà tóc đã bạc, thành tâm khấn vái trước di ảnh của Lâm Miểu – em gái Lâm Ngọc.

Họ không biết rằng Lâm Miểu đang đứng ngay bên cạnh, ánh mắt đầy buồn bã nhìn cha mẹ. Rồi ánh mắt ấy chuyển sang căm phẫn, dừng lại ở nồi thuốc đang nấu.

Bên ngoài nồi dán bùa vàng, cô không làm gì được. Ngay cả cái bát để Lâm Ngọc uống thuốc cũng có bùa trừ tà.

Nha Nha quan sát xong, lặng lẽ rời khỏi nhà Lâm Ngọc.

Cô không thể tìm ra chính xác vị trí của kẻ tà đạo kia, chỉ biết hắn là đạo sĩ thông qua loại pháp thuật vận dụng lên Lâm Ngọc.

Bởi vì ngoài máu âm nhập vào người Lâm Ngọc, còn có pháp thuật ngự thi – dựa theo bát tự sinh thần của Lâm Ngọc mà thi triển.

Tuy đã biết cách hắn hại người, nhưng vẫn không lần ra hắn đang ẩn náu nơi đâu.

Kẻ có tu vi cao đều có cách che giấu thiên cơ. Tên tà đạo này rõ ràng rất có tài, giấu mình cực kỳ kín đáo.

Nha Nha chỉ còn cách lần theo dòng âm huyết trong nồi thuốc, tìm đến nơi người muốn chiếm thân xác của Lâm Ngọc đang ở.

Kẻ đó là một phụ nữ, đang nằm trong căn biệt thự sang trọng, khuôn mặt ngây ngô hiện rõ vẻ hân hoan. Ả nghĩ rằng, chỉ cần Lâm Ngọc uống hết thuốc tối nay, thì ả có thể sống lại.

Nhưng điều ả không hề biết là: sau khi hết thời gian tối nay, dù có nhập vào thân xác Lâm Ngọc, thì ả cũng chỉ tạo ra được một cỗ xác sống để tà đạo điều khiển.

Cơ thể còn dương thọ, nhưng hồn phách đã mất, thứ nhập vào lại là hồn hết tuổi thọ – thì thân thể đó chỉ có thể biến thành xác sống có mệnh âm.

Mà xác sống mệnh âm thì vô cùng mạnh, có thể biến thành cương thi cao cấp.

Thần thức của Nha Nha lượn một vòng quanh biệt thự người phụ nữ đó, cân nhắc rồi quyết định: Không đánh rắn động cỏ.

Tối nay tên tà đạo kia chắc chắn sẽ xuất hiện, chỉ cần sẵn sàng chiến đấu là được!

Sau buổi sáng thần du, buổi chiều Nha Nha xuống núi.

Lâm Ngọc và Lục Hành Phong nhất quyết đi theo, cô cũng để họ cùng xuống.

Lúc ấy, A Hoa đi tới.

Nha Nha lại giúp A Hoa đánh răng, bôi thuốc. Nhưng lần này A Hoa không bỏ đi như mọi lần, mà lại dùng bàn chân to bằng cả mặt Nha Nha, cố gắng ôm cô bé.

Vừa ôm, nó vừa phát ra tiếng gừ gừ trong cổ họng.

[Trời đất ơi, hổ dữ làm nũng! Nếu tôi đến Tam Thanh quán bái thần, Nha Nha tiểu đạo trưởng có cho tôi sờ thử hổ không vậy?]

[Tui thấy Tam Thanh quán nên mở dịch vụ chụp hình thu phí, haha. Lần trước đi leo núi còn gặp cả chụp hình với công thu tiền nữa đó.]

[Sao mấy người không tò mò là vì sao A Hoa lần này không chạy mà còn ôm làm nũng Nha Nha vậy?]

Mọi người đang thắc mắc thì tiếng Bát ca vang lên.

“Ha ha ha, ghen tị chưa, đồ hổ ngốc ha ha ha!”

A Bát vỗ cánh bay vòng vòng, cười đắc chí.

A Hoa đang làm nũng liền nổi giận, gầm lên một tiếng rồi nhảy vồ về phía Bát ca. Bát ca bay vút lên cây, vẫn không quên trêu chọc:

“Đồ hổ ngốc, đồ hổ ngốc, tối nay Bát ca còn được đi làm nhiệm vụ với Nha Nha, mày không được đi đâu nhé, hê hê hê!”

Nghe đến việc tối nay ra ngoài, Nha Nha nghiêng đầu:

“Không mà, tối nay là tớ đi với anh Lâm Ngọc thôi, cậu không có đi nha.”

Lời vừa nói ra, Lục Hành Phong trợn mắt:

“Nha Nha tiểu đạo trưởng, em… em không cho anh đi nữa hả?”

Nha Nha đáp tỉnh bơ:

“Không nha, chuyện này không liên quan gì đến hai người hết, mấy người không đi đâu. Cũng không livestream luôn.”

Lục Hành Phong và Bát ca cùng phản ứng:

“Sao không livestream?”

[Đúng đó, tại sao không livestream vậy?]

[Làm ơn Nha Nha tiểu đạo trưởng ơi, cho tôi xem thêm một buổi nữa đi, bảo tôi làm gì cũng được!]

Đối diện với ánh mắt rưng rưng long lanh của cả Lục Hành Phong và Bát ca, Nha Nha đáp:

“Đừng nhìn em như vậy… Sư phụ từng dạy, đôi khi lòng mình phải như đá, thì mới giảm được sai sót.”

“Tối nay, Nha Nha có thể phải đấu pháp đó, rất nguy hiểm!”

Nha Nha cứ nghĩ, mình nói đến thế rồi thì Lục Hành Phong, Bát ca và khán giả sẽ khách sáo nói “vậy không đi, không xem đâu~”.

Ai ngờ, sau khi nghe xong, Lục Hành Phong và Bát ca lại càng nhiệt huyết bừng bừng, đồng thanh hét lên:

“Đấu pháp hả? Vậy càng phải đi chứ!”

“Không được.” Nha Nha vẫn kiên quyết từ chối. Cô đang cố gắng trở thành Nha Nha có trái tim như đá.

Chỉ có điều… trước khi xuất phát, đầu óc cô đã liên tục bị tấn công bởi hai kẻ lắm mồm – một người một chim!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play