Chương 18: Đừng tắt livestream

[Á á á á á, Lâm Ngọc thật sự leo núi tìm Nha Nha xem bói à? Hôm qua tôi còn bảo chẳng ai thèm đi, thế mà ảnh đi thật!]

[Tôi xin đóng vai Sherlock Holmes: tôi nghi Lâm Ngọc, từ một người ra nhạc đều đặn cả năm, bỗng nhiên im bặt, chắc chắn là vì có chuyện cần Nha Nha giúp.]

[Nhưng mà… chuyện gì mới được chứ? Trông Lâm Ngọc vẫn ổn lắm mà?]

Hiện tại, đúng là trông Lâm Ngọc rất ổn.

Khi thấy mình đã lọt vào khung hình livestream của Nha Nha, anh chẳng hề lùi bước, còn thản nhiên bước tới:

“Giờ tôi cần làm gì nữa không?”

Sau buổi ngồi thiền, Lâm Ngọc vô tình thấy một cái gương nhỏ cạnh trận đồ bát quái. Trong gương, anh đã hoàn toàn trở lại dáng vẻ bình thường. Giờ dù rời khỏi đạo quán, anh cũng không còn mang khuôn mặt kỳ quái nữa.

Nha Nha giỏi như vậy, anh càng muốn mọi người biết đến cô bé. Giúp Nha Nha khôi phục Tam Thanh quán, đồng thời giúp những người giống như anh – từng bị dồn đến tuyệt vọng – tìm được cơ hội cứu vãn.

Cho nên, chuyện của bản thân bị lộ ra, anh cũng không bận tâm.

Nói cách khác, việc xuất hiện trong livestream của Nha Nha là do Lâm Ngọc tự nguyện.

“Không cần làm gì thêm đâu ạ.” Nha Nha thấy Lâm Ngọc không còn e dè, liền ngoắc tay:

“Anh Lâm Ngọc vào đây, để em bắt mạch cho.”

Lâm Ngọc lễ độ đi tới bên Nha Nha, rồi… bất ngờ quỳ một gối xuống.

Động tác tự nhiên và thành kính đến mức khiến Lục Hành Phong và cả livestream sốc toàn tập!

[Á á á á ca sĩ quốc dân của tôi sao lại quỳ trước Nha Nha vậy? Rốt cuộc Nha Nha đã giúp ảnh chuyện gì trời!?]

[Mà thôi không sao, cho em hỏi là con vẹt quay video có được thưởng hạt thông không ạ? Góc quay này xuất sắc quá! Cảm giác như Lâm Ngọc đang cúi chào chính mình ấy!]

Thực ra… đúng là quay đẹp thật.

Lúc Lâm Ngọc cúi đầu hành lễ, Bát ca vừa hay bay lên đậu trên đầu Nha Nha, góc máy quay từ trên xuống đúng chuẩn “nét căng”.

Còn Lục Hành Phong thì không xúc động vì thấy Lâm Ngọc chào mình đâu, mà là… anh sốc vì thần tượng của mình lại cúi đầu quỳ gối như vậy.

Mặc dù chưa rõ Lâm Ngọc đã được Nha Nha giúp chuyện gì, nhưng nếu ảnh đã quỳ, thì người từng được cứu mạng như anh, lại còn cả ba anh cũng được cứu… chẳng phải cũng nên quỳ một cái?

Ý nghĩ vừa lóe lên, Lục Hành Phong liền bước nhanh tới bên cạnh, định quỳ theo.

Nha Nha thấy thế thì giật mình, nhận ra ý định của Lục Hành Phong, cô bé lập tức phất tay rút ra một tờ định thân phù, dán ngay trán anh.

Ngay lập tức, Lục Hành Phong đứng chững lại trong tư thế… đang quỳ dở dang!

Cơ thể bỗng nhiên không điều khiển được khiến anh hoảng hốt, tròn mắt nhìn Nha Nha đầy ngơ ngác.

Nha Nha hiểu anh muốn hỏi vì sao không cho quỳ, liền giải thích:

“Lục Hành Phong, thật ra A Hoa cũng không định ăn anh đâu, chỉ muốn đuổi anh đi thôi. Anh không cần phải luôn nhớ chuyện đó mãi đâu.”

Ánh mắt Lục Hành Phong thoáng vẻ bừng tỉnh.

Trong mắt Nha Nha, cô chưa từng cứu mạng anh. Vì vậy, anh không cần quỳ. Nhưng ba anh thì khác, đã được cô thực sự cứu, thậm chí còn từng hồn lìa khỏi xác.

Nên, cái quỳ đó phải để ba anh đến mà quỳ!

Lục Hành Phong hiểu ý, đảo mắt lia lịa để ra hiệu cho Nha Nha biết là mình đã hiểu.

Nha Nha nói:

“Nếu anh hiểu rồi, thì chớp mắt một cái đi nhé?”

Lục Hành Phong đảo mắt một vòng tròn.

Thấy vậy, Nha Nha mới cất định thân phù, rồi vươn tay nhỏ ra, đặt lên cổ tay Lâm Ngọc bắt mạch.

Trong người Lâm Ngọc, những dòng máu bị ô nhiễm đã được đẩy ra nhờ viên Thuận Thông Đan kết hợp ánh nắng, nhưng dù vậy cơ thể vẫn để lại tổn thương.

Những tổn thương này cần được trị bằng thuốc. Mà đúng lúc, Nha Nha đã chuẩn bị sẵn viên Cố Dương Hoàn.

“Sắp tới anh không được sinh con đâu nha.” — Nha Nha nghiêm túc dặn dò, “Cơ thể anh cần điều chỉnh lại, điều chỉnh xong thì mới khôi phục được cân bằng âm dương trong người. Đây là thuốc, mỗi ngày ba lần, uống trước bữa ăn, và nhớ phơi nắng nhiều vào.”

Lâm Ngọc nhìn khuôn mặt tròn trịa đầy nghiêm túc của cô bé, trong lòng không khỏi mềm nhũn: Cô bé đạo sĩ này sao lại đáng yêu như vậy chứ? Mặt mũi phúng phính mà cứ nghiêm chỉnh làm người lớn vậy đó.

“Anh biết rồi. Cảm ơn tiểu đạo trưởng Nha Nha.” — Lâm Ngọc gật đầu, nhớ đến cô em gái từng đáng yêu như Nha Nha, ánh mắt anh bỗng trùng xuống rồi khẽ hỏi:

“Tiểu đạo trưởng, bao giờ em có thể giúp anh siêu độ cho em gái? Từ đây về nhà anh mất nửa ngày đường, với cả… ba mẹ anh nữa…”

Nói đến đây, Lâm Ngọc cảm thấy mình đòi hỏi hơi nhiều chỉ với 666 tệ, liền ngượng ngùng đỏ mặt:

“Anh không mang theo nhiều tiền mặt, lần sau đến sẽ quyên thêm cho đạo quán nha.”

Nha Nha hiểu anh muốn nói gì, liếc nhìn livestream vẫn đang kết nối.

Gia đình bà Lâm lúc này mới đến bệnh viện để lấy mẫu xét nghiệm.

Bà Lâm cũng nhận ra ánh mắt của Nha Nha, bèn nói ngại ngùng:

“Tiểu đạo trưởng Nha Nha, kết quả tôi sẽ đăng lên video của mình nhé. Em cứ lo việc của mình trước đi.”

Thật ra Nha Nha vẫn muốn đợi kết quả luôn, nhưng bà Lâm đã nói vậy, cô bé cũng không ép:

“Dạ được ạ, nhất định phải đăng kết quả đó nha, kẻo mọi người lại tưởng cháu bói sai mất~”

Bà Lâm liên tục gật đầu cam đoan, bảo kết quả vừa có là sẽ công bố ngay, đảm bảo không ảnh hưởng đến danh tiếng của "quán chủ Tam Thanh quán".

Nha Nha nghe thấy danh hiệu “quán chủ Tam Thanh quán” đi kèm với tên mình, liền cười tít mắt vẫy tay chào bà Lâm.

Cô bé vừa định kết thúc livestream thì Lâm Ngọc bỗng lên tiếng ngăn lại:

“Tiểu đạo trưởng Nha Nha, không cần tắt đâu. Mọi người có thể biết chuyện của anh.”

Lâm Ngọc đã nói vậy, livestream tiếp tục.

Nha Nha bắt đầu trả lời câu hỏi của Lâm Ngọc:

“Chuyện siêu độ cho em gái anh, chúng ta phải chọn đúng thời điểm cô ấy qua đời. Đến lúc đó, em cũng sẽ giúp ba mẹ anh tỉnh ngộ.”

Lâm Ngọc sững người: “Tỉnh ngộ?”

“Vâng, ba mẹ anh chỉ là bị người ta lợi dụng. Đến lúc đó em sẽ giúp họ tỉnh lại, thoát khỏi chấp niệm sai lầm.”

Nghe đến cụm từ “chấp niệm sai lầm”, vẻ mặt Lâm Ngọc càng thêm phức tạp.

Cha mẹ đã cho anh và em gái sự sống, nhưng họ không phải những người biết nuôi dạy con.

Hồi nhỏ, chỉ cần anh bị tụt một điểm thôi, cũng bị đánh đòn. Anh đau, nhưng chẳng thể nói, chỉ biết học nhiều hơn để tránh bị phạt.

Khi thi đại học, anh muốn học nhạc, cha mẹ không đồng ý, còn định âm thầm sửa nguyện vọng. Cuối cùng, anh phải quỳ gối van xin mới giữ được mong muốn của mình.

Sau khi em gái xảy ra chuyện, anh luôn tự hỏi: Giá như anh quan tâm nhiều hơn, có khi nào mọi chuyện đã không đi xa đến vậy?

Trong nhật ký em gái, cô bé viết: Mình chưa từng có thời gian giải trí. Ngoài học ra, làm gì cũng bị mắng.

Lúc nhỏ có lần cô bảo bị ba mẹ đánh, anh hỏi lý do, cha mẹ nói là do cô làm sai.

Lúc ấy, anh tin là đúng.

Về sau mỗi lần hỏi, sợ em gái bị đánh như mình, anh chỉ nghe cô trả lời “không sao”.

Nhưng nhật ký thì viết rõ ràng: Hôm đó anh đi học, ba mẹ không cho mình ăn gì suốt cả ngày.

Lên cấp ba, có người nhét thư tình vào cặp cô, mẹ lại kiểm tra túi sách, phát hiện liền mắng cô "yêu sớm", còn bắt cô đứng ở cửa lớp chửi một trận trước mặt toàn trường.

Tất cả bạn bè đều cười nhạo cô.

Những chuyện từng xảy ra với anh, giờ anh lại thấy chúng lặp lại trên em gái.

Mà anh lại chẳng để tâm… Em gái nói “không sao”, anh thật sự tưởng là không sao.

Giờ nghĩ cũng vô ích, tốt nhất là trân trọng hiện tại.

Lâm Ngọc lấy điện thoại:

“Vậy để anh đặt vé máy bay sau hai tiếng nữa. Tiểu đạo trưởng Nha Nha có CMND không?”

“Có chứ, nhưng tụi mình không cần đi máy bay đâu.” — Nha Nha nói — “Đến giờ đó thì tụi mình đi, còn bây giờ em phải học cả ngày.”

Nói rồi, cô nhìn về phía ống kính:

“Vậy hẹn gặp lại mọi người sau bảy ngày nữa nhé~”

[Ơ kìa bảy ngày nữa là sao! Tôi chưa đồng ý nha!]

[Đúng rồi đúng rồi, cho tụi tôi xem mỗi ngày Nha Nha học những gì đi!]

Cả livestream đều đồng loạt phản đối việc tắt máy.

Lục Hành Phong cũng góp lời:

“Cứ để livestream mở cũng được mà. Ở ngoài trời còn có năng lượng mặt trời, sạc vừa quay vừa phát luôn.”

Quả thật, ngoài sân có nắng, sạc năng lượng mặt trời đủ để livestream không ngắt gián đoạn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play