Thừa tướng đảo mắt, nói: “Những năm gần đây, Ty Khảo sát tìm cơ hội đã khảo sát quan lại địa phương ở mười ba châu, hiệu quả rất tốt nhưng hiệu suất không cao. Tuy Châu vốn là nơi xa xôi, chưa tra được, để bị bọn họ trốn tránh. Nay sự việc không che giấu được, lúc này mới bị bại lộ.”
“Mất bò mới lo làm chuồng,” Tiêu Ngọc đập thư xuống bàn, nhìn Quân Dung rồi lại nhìn đám đại thần đang quỳ trên đất.
Quân Dung trầm giọng nói: “Tất cả đứng dậy đi. Nói xem các ngươi thấy sao về trận tuyết tai lần này, nên xử lý như thế nào?”
“Tạ bệ hạ.”
Đám đại thần trở về chỗ ngồi. Thừa tướng chắp tay nói: “Vi thần cho rằng, việc cấp bách là bình ổn biên cảnh bạo động, xua đuổi các bộ lạc nhỏ ở biên giới. Trước dẹp loạn bên ngoài, rồi sau đó ổn định bên trong. Nếu không biên cảnh vừa loạn, dân chúng càng khó trấn an.”
“Thần cho rằng không ổn. Muốn bình loạn, cũng nên trước tiên thanh lọc triều đình. Nếu không người còn không thể vào, sao có thể dẹp loạn bên ngoài? Nói cho cùng, vẫn là trước tiên cần trấn an tình cảm của nạn dân. Cái gọi là diệt bên ngoài thì trước hết phải yên bên trong. Nếu không, vạn nhất nạn dân cùng bộ lạc nhỏ liên kết, Tuy Châu mới là thật sự kết thúc.”
Hộ bộ Thượng thư lắc đầu, không đồng ý với quan điểm của Thừa tướng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT