Năm Vĩnh An thứ tám, trời đông giá rét, lạnh đến mức nước mắt chảy xuống rồi cũng đông cứng trên mặt đất. Tiêu Ngọc nhìn vũng nước mắt nhỏ của mình từ từ kết băng, cảm thấy có chút kỳ lạ.
Đây là ngày thứ ba nàng xuyên không tới, nửa đêm thì tiện nghi cha đã tắt thở.
Quyền nghiêng triều chính, người mạnh mẽ nhất lúc bấy giờ, nhiếp chính vương Tiêu Hằng, cứ thế một cước đạp xuống, nhắm mắt lại, kết thúc quãng đời ngắn ngủi của mình.
Theo lý thuyết, cha chết thì mình thăng quan phát tài, đổi lại người khác có lẽ là chuyện tốt, nhưng Tiêu Ngọc chỉ cảm thấy phiền phức.
Tiện nghi cha chết đi, mọi thứ trở nên thanh tĩnh, nhưng lại khổ nàng, một kẻ giả làm nhi tử, vừa đến đã phải đối mặt với cục diện rối ren thế này.
Nàng khẽ thở dài, không nói nên lời bi thương.
Bên cạnh, Hồng Tụ thấy vậy, cho rằng nàng đang chìm đắm trong nỗi bi thương không thể tự kiềm chế, liền đau lòng tiến đến bên Tiêu Ngọc, nhỏ giọng nói: “Thế tử, người đừng quá bi thương, coi chừng hỏng thân thể. Trời đông giá rét thế này, giờ lại không có ai đến phúng viếng, người trước đứng dậy đi thiên phòng sưởi ấm một chút. Nô tỳ giúp người trông coi, nếu có người đến, nô tỳ sẽ gọi người ra.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT