Tiêu Ngọc rót cho hắn chén trà nóng: “Vậy ngươi thấy Lư Sơn này thế nào?”
“Anh tuấn, tuổi trẻ.” Chân Thanh Bình nhận lấy chén trà, chậm rãi uống một ngụm: “Ngô, trà ngon! Nhưng thời tiết này, uống rượu vẫn sảng khoái hơn.”
Tiêu Ngọc cầm ấm sưởi tay, ôn hòa đánh giá Chân Thanh Bình, chậm rãi nói: “Tiểu cữu cữu mấy năm nay cao lớn hơn chút, gầy đi, nhưng nhìn có vẻ vững chãi hơn. Người cũng sáng sủa hơn nhiều, xem ra mấy năm nay, tiểu cữu cữu thu hoạch không ít.”
Chân Thanh Bình thở ra một luồng khí nóng, giữa môi răng còn vương vấn hương trà, hắn hơi nghiêng người về phía trước, đưa tay lại gần chậu than nướng nướng, “Lúc đầu đi qua, ta còn mang theo chút phong thái của thư sinh quý công tử, trông không hợp với phong thổ nơi đó, vì vậy không ít người chế giễu, nói ta vai yếu sức mọn, chỉ sợ không khác gì Tri phủ đời trước.”
Hắn cười thở dài: “Trời biết ta từ tri huyện leo lên vị trí Tri phủ đã ngậm bao nhiêu đắng cay! Ngay từ đầu ta đã kiên quyết án, điều tra sổ sách, xử lý những chuyện nhỏ nhặt của hàng xóm. Sau đó năm ngoái xảy ra lũ lụt, Bỉnh châu náo loạn, ta cùng dân chúng dầm mưa đội nắng, lội xuống hố, lăn lộn trong vũng bùn, không màng tất cả. Thời gian đó ta cùng dân chúng ăn cùng ngủ, họ mới hoàn toàn tán đồng ta.”
“Ta biết chuyện Bỉnh châu bị lũ lụt, lúc đó là ta tiếp sổ gấp, sai Hộ bộ gọi ngân chẩn tai đi qua, còn phái Huyền Ưng quân đi hỗ trợ.”
Tiêu Ngọc nhớ lại trận mưa lớn năm ngoái vẫn còn sợ hãi, “Năm ngoái mưa gió khắp nơi, nhiều người gặp nạn, quốc khố gần như trống rỗng.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT