Tiêu Ngọc nghĩ, có lẽ Vương phi thật sự yêu nhiếp chính vương, bất quá tình yêu này, cuối cùng cũng không địch lại được sự hao mòn của thời gian.
“Đến giờ rồi, nhấc quan tài, lên đường!”
Tang lễ Ty Nghi ở phía trước chủ trì, Tiêu Ngọc với tư cách là con trai trưởng, bưng bài vị của nhiếp chính vương đi ở phía trước nhất, Vương phi vịn quan tài ở bên cạnh, một bên khác là Tiêu Thuyên, còn lại hai người là Tiêu Minh và Tiêu Khâm vịn, hai đứa bé nhỏ, đương nhiên sẽ không để chúng phải xuất lực, chỉ là vịn cho có mà thôi, các Trắc Phi đi theo phía sau, không có tư cách tiến lên, hai người khóc sướt mướt, nước mũi nước mắt giàn giụa, cùng với tiếng kèn ai oán, tiếng sáo thê lương, khiến người nghe rơi lệ.
Đội ngũ đưa tang trùng điệp, từ vương phủ kéo dài thẳng đến cửa thành, linh kỳ phấp phới, tiền giấy bay đầy trời, dân chúng đều trốn ở ven đường không dám lên tiếng.
Vốn là mùa đông khắc nghiệt, tuyết đọng đầy đất cùng với tang phục màu trắng lẫn lộn vào nhau, làm cho khuôn mặt người đưa tang hiện lên một loại vẻ xám xịt chết lặng, không khí của toàn bộ đội ngũ nặng nề ảm đạm, những nơi đi qua, trẻ nhỏ cũng không dám khóc nức nở.
Tiêu Ngọc hơi cúi đầu, trông có vẻ thương tâm, kỳ thực lại cảm khái, thế hệ kiêu hùng này, cứ như vậy mà qua đời, quyền lực hoàng gia thay đổi, trăm quan tranh hùng, nàng sẽ làm thế nào để tạo dựng một chút hy vọng sống sót trong hoàng thành này?
Trong mắt người ngoài, Thái Thú nắm trong tay mười vạn đại quân, mẫu tộc lại là Định Quốc Công phủ, gần như có thể che trời, nhưng ai biết, dưới bầu trời này, lại ẩn giấu vô hạn sát cơ!

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play