Quân Dung cúi đầu nhỏ giọng phản bác: “Ta không có, ta chỉ là lo lắng.”
“Ừ, là ta sợ ngươi không thoải mái.” Tiêu Ngọc thở dài một hơi, “Hôn ước này ta cũng không nghĩ tới, Tuyết Điềm hẳn là cũng không biết a?”
Chân Tuyết Điềm gật gật đầu: “Ta ngay từ đầu cũng không biết Vương phi trong tay có thứ hôn ước này, lần trước ta theo Định Quốc Công phủ trở về, Vương phi liền gọi ta đi……”
……
Sau khi rời khỏi Định Quốc Công phủ, Chân Tuyết Điềm ngồi xe ngựa trở về Nhiếp Chính Vương phủ, đến sân nhỏ của mình, nàng rốt cục không duy trì được vẻ mặt bình tĩnh bên ngoài, nhào lên giường khóc nức nở.
Cảm xúc bị đè nén bấy lâu nay bùng nổ, hai tay nàng nắm chặt lấy mền gấm, không kiềm chế được sinh ra vài phần hận ý.
Rõ ràng Định Quốc Công phủ là nhà mình, nàng lại không thể về, không thể trở về thì thôi, những người được gọi là thân nhân lại lạnh lùng hơn một người, mẫu thân không thèm nhìn nàng, tổ phụ chỉ coi nàng là quân cờ, huynh muội ruột thịt càng ghét bỏ nàng, giống như nàng là thứ ô uế, ai cũng tránh không kịp.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT