"Ta có bảo nàng rời đi đâu? Ta..."
Khí thế của Tiêu Ngọc yếu dần, ánh mắt rơi vào bóng lưng gầy yếu của Chân Tuyết Điềm, cảm xúc hết sức phức tạp.
Vương phi thấy vậy trong lòng chắc mẩm, lập tức nói: "Ngươi thế nào? Ngươi bây giờ là thế tử, sau này chính là vương gia, chẳng lẽ cả đời không cưới vợ sao? Nếu ngươi không muốn vì Nhiếp Chính Vương phủ giữ lại hậu duệ, thì vị trí thế tử này, chi bằng giao cho đệ đệ ngươi ngồi!"
Tiêu Ngọc ngẩng đầu, khó tin nhìn Vương phi. Vương phi bình tĩnh nhìn lại: "Tự ngươi chọn đi."
Tiêu Ngọc nắm chặt hai tay, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, run nhè nhẹ. Rất lâu sau, nàng mới cúi đầu, đỡ Chân Tuyết Điềm dậy, hốc mắt ửng đỏ: "Tuyết Điềm, là ta có lỗi với ngươi, sau này, ta nhất định sẽ không bạc đãi ngươi."
Chân Tuyết Điềm vịn tay nàng đứng lên, lắc đầu, khẽ nói: "Thế tử không hề có lỗi với ta, nếu không có thế tử, ta giờ vẫn còn ở trang trại kia. Ta cảm niệm ân tình của thế tử mới đúng."
Tiêu Ngọc muốn nói lại thôi, cuối cùng thở dài một tiếng, không nói gì.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT