Tiêu Ngọc nuốt viên bánh xuống, suy nghĩ một lát rồi nói với bà lão: “Gói cho ta ba túi, ta đem tặng người khác.”
“Được ạ, công tử chờ một lát!”
Bà lão nhanh nhẹn vớt hết số viên bánh trong nồi ra, hai mươi viên một túi. Sợ nóng, bà còn gói thêm mấy lớp giấy dầu nữa rồi mới đưa cho Tiêu Ngọc. Tiêu Ngọc đưa tay nhận lấy, đưa cho bà lão một thỏi bạc vụn, “Không cần thối lại đâu.”
Bà lão cảm kích vô cùng, rối rít cảm ơn, Tiêu Ngọc chỉ cười lắc đầu.
Thanh Y đi theo sau lưng Tiêu Ngọc, nhìn nàng xách ba túi giấy đựng bánh, ngập ngừng nói: “Thế tử, ăn nhiều đồ làm từ gạo nếp như vậy, lại còn chiên dầu nữa, dễ ngấy lắm.”
Tiêu Ngọc liếc nhìn túi giấy dầu trong tay mình, vẫn còn ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng. Nhớ tới vị kia trong cung, nàng cong môi cười: “Không phải ta ăn, một túi cho bốn người Hồng Tụ, một túi lát nữa mang vào cung cho điện hạ, túi còn lại ta ăn.”
Thanh Y nghe nàng sắp xếp rõ ràng rành mạch, không nhịn được sáp lại gần một chút: “Vậy… thuộc hạ không có phần sao?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play