Ngày hôm sau, trong sự mong đợi của mọi người, Cố Dịch An đã đến tham gia chương trình.

Chỉ thấy chiếc Bugatti Divo đậu một cách cực kỳ nổi bật tại trường quay, Cố Dịch An bước xuống xe trong bộ đồ thường ngày, trên cổ áo gài một chiếc kính râm.

Nó sải những bước chân dài, đi qua một cách bảnh bao trong tiếng la hét.

Khi đi ngang qua tôi, tôi nhỏ giọng nhận xét: 

– Làm màu thế, coi chừng ngã đấy.

Cố Dịch An suýt nữa thì vấp ngã, quay đầu lại lườm tôi.

Khán giả lại được dịp phấn khích:

[Mọi người xem kìa, cậu Cố đang lườm Lâm Chi Ngôn.]

[Anh ấy chắc chắn là không thể chịu đựng nổi những hành động dựa hơi của con phò Lâm Chi Ngôn hôm qua nên mới vậy.]

Cố Dịch An nheo mắt, vì muốn ra oai nên nó không đeo kính, để cố nhìn rõ trên phần bình luận viết gì.

Kết quả là lúc này, Mạc Vân Vân xuất hiện trong sự mong đợi của mọi người.

– Dịch An~

Cô ta chạy lại, khoác lấy tay Cố Dịch An.

Phần bình luận trôi qua đủ loại lời chúc, mọi người lại được dịp ghép đôi.

Tôi đảo mắt đứng một bên, lười xem.

Thế là lại bị chửi một đống như dự đoán.

[Con phò Lâm Chi Ngôn kia lườm cho ai xem vậy?]

[Mà con phò Lâm Chi Ngôn đó mời ai vậy nhỉ?]

[Dù mời ai đi nữa, sự nổi bật cũng không thể nào át được cậu Cố!]

Người hâm mộ của Mạc Vân Vân tràn đầy tự tin.

Đúng vậy, người đẹp trai hơn Cố Dịch An thì không có tiền bằng nó.

Người có tiền hơn Cố Dịch An... hình như cũng không có mấy ai có tiền hơn Cố Dịch An nữa.

Tóm lại ván này dù tôi có vùng vẫy thế nào cũng chắc chắn thua.

Họ không ngờ rằng, tôi không hề vùng vẫy.

Một phút sau, một chiếc xe đạp công cộng màu vàng từ từ dừng lại ở cửa, một người đàn ông trung niên mặc áo polo thong thả bước xuống.

Ông chú lấy chiếc khăn trên cổ xuống, lau mồ hôi, rồi thân thiện hỏi người điều phối ở cửa chương trình: 

– Chú em ơi, chỗ các cậu đang ghi hình phải không? Cho tôi hỏi Lâm Chi Ngôn có ở trong đó không?

Khán giả sững lại một lúc, sau đó tràn ngập những lời chế giễu không thương tiếc.

[Buồn cười quá hahahahaha, người này là ai vậy.]

[Lâm Chi Ngôn biết là không thể so sánh được nên đã tùy tiện kéo một người qua đường đến à?]

Không ai để ý rằng, Cố Dịch An vừa nãy còn ra vẻ ta đây, không chỉ lặng lẽ tháo chiếc kính râm sành điệu xuống mà còn lén lút lùi vào trong đám đông.

Tôi thở dài.

Theo lý mà nói, ở đây có bao nhiêu người, ít nhất cũng phải có vài người nhận ra chú này chứ.

Nhưng chuyện này chỉ có thể trách chính ông chú, bức ảnh trên mạng của chú là chụp lúc trẻ, còn bây giờ ông chú... đã béo lên mười lăm ký.

Phần cũng là vì mấy năm gần đây tham gia vào các dự án liên quan đến phát triển nông thôn, nên đã bị rám nắng đen đi mấy tông màu, trông hoàn toàn khác so với ảnh.

Tóm lại, khách mời nam của tôi và khách mời nam của Mạc Vân Vân, có thể nói là một sự so sánh trái ngược hoàn toàn…

Khách mời nam của Mạc Vân Vân trông như vừa bước xuống từ sàn diễn thời trang Paris.

Khách mời nam của tôi trông như vừa bước xuống từ một sân khấu bình dân.

Khóe miệng Mạc Vân Vân nở nụ cười chế nhạo, ván này cô ta cũng không ngờ mình lại thắng một cách triệt để như vậy, gần như lên mây ngay tại chỗ.

Đang lâng lâng trên mây, Mạc Vân Vân không hề để ý rằng, Cố Dịch An bên cạnh cô ta đã cảm thấy đứng ngồi không yên.

Người đàn ông trung niên mỉm cười hiền hòa với Cố Dịch An, chủ động bắt chuyện: 

– Xe đẹp đấy, mới mua à? Hình như tôi chưa bao giờ lái chiếc xe nào đắt tiền như vậy.

Trong sóng bình luận khán giả lại được một phen cười nhạo:

[Ông chú này có vấn đề à, ông là ai mà cũng đòi đi chiếc xe giống như cậu ấm nhà giàu bậc nhất Bắc Kinh?]

Trời nóng nực, mồ hôi lạnh của Cố Dịch An sắp tuôn ra: 

– Cũng... cũng được ạ, thỉnh thoảng con cũng mới đi.

Ông chú cười nhạt: 

– Quan niệm tiêu dùng của giới trẻ bây giờ khác chúng tôi, biết hưởng thụ hơn.

Mồ hôi lạnh của Cố Dịch An túa ra, nó dùng ánh mắt hỏi tôi: 

– Sao chị lại mời ông ấy đến đây!

Tôi dùng ánh mắt đáp lại: – Kệ chị.

……

“…”

Tôi và Mạc Vân Vân đưa khách mời nam của mình vào phòng chờ, đợi các đạo diễn sắp xếp xong trường quay.

Khi Mạc Vân Vân đẩy cửa phòng chờ của chúng tôi, tôi đang sửa lại cổ áo cho người đàn ông trung niên.

Mạc Vân Vân nhìn dáng vẻ thân mật của chúng tôi, nhếch môi:

– Thật không ngờ lúc này vẫn có người đàn ông chịu giúp Chi Ngôn, hai người đã ngủ với nhau mấy lần rồi?

Người đàn ông trung niên ngập ngừng, vẻ mặt không vui, nhưng thói quen không để lộ cảm xúc trong nhiều năm khiến ông chỉ lạnh nhạt nói:

– Cô gái trẻ, xin hãy chú ý lời nói của mình. Tôi là bố của Lâm Chi Ngôn.

Mạc Vân Vân cười phá lên: 

– Bố à, loại bố nào? Bố đường chăng?

Bố tôi rất im lặng.

Tôi cũng rất im lặng.

Không phải hai bố con tôi tính tình quá tốt không muốn mắng lại, mà là lúc nãy khi tôi sửa cổ áo cho bố, thực chất là đang điều chỉnh lại micro cho ông.

Micro bây giờ vẫn chưa tắt, Mạc Vân Vân tự cho rằng cuộc đối thoại của cô ta với chúng tôi không có bằng chứng, nhưng thực tế...

Toàn bộ đã được phát ra cho mọi người cùng nghe.

Dù là Cố Dịch An và các nhân viên đang chờ ở phòng nghỉ, hay khán giả đang xem trực tiếp, đều đã nghe thấy tiếng cười của Mạc Vân Vân.

– Hai người đã ngủ với nhau mấy lần rồi?

– Bố đường hmmm?

“...”

Vài phút sau, Mạc Vân Vân, hoàn toàn không hay biết gì, quay trở lại phòng nghỉ của mình với vẻ ngoài ngọt ngào như trước.

Cô ta khoác tay Cố Dịch An, nũng nịu nói: 

– Dịch An, đạo diễn nói đã sắp xếp xong rồi, chúng ta đi thôi~

Sắc mặt của Cố Dịch An có chút khó coi.

Nó lặng lẽ rút tay ra khỏi tay Mạc Vân Vân, liếc nhìn về phía tôi và bố tôi.

Cả buổi sáng ghi hình, Cố Dịch An đều tỏ ra như người mất hồn.

Bản thân nó đang trải qua quá trình dần dần tỉnh ngộ sau một cú lừa tình cảm.

Thông thường quá trình tỉnh ngộ này là: phát hiện – kinh ngạc – hoang mang – từ chối chấp nhận – buộc phải chấp nhận – khóc lóc thảm thiết.

Không biết Cố Dịch An đã đến giai đoạn nào rồi.

Buổi trưa, tôi nhận được tin nhắn của Cố Dịch An.

Nó nói, bây giờ nó rất dao động về tình cảm giữa nó và Mạc Vân Vân.

Nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên nó yêu, nó cảm thấy Mạc Vân Vân chắc không phải là cô gái quá xấu xa, nó muốn cho cô ta một cơ hội cuối cùng.

Tôi vừa thầm chửi trong lòng tám trăm lần tại sao những kẻ lụy tình vẫn chưa bị đào thải tự nhiên, vừa bình tĩnh trả lời: [Ồ? Cho cơ hội thế nào?]

Cố Dịch An nói, Mạc Vân Vân vẫn luôn muốn đến nhà thăm bố mẹ, hay là nhân cơ hội này, để cô ta gặp chúng ta, giải quyết hết những hiểu lầm trước đây.

Tôi nhanh chóng gõ chữ: [Không vấn đề, chiều nay chị và bố mẹ sẽ ở nhà đợi hai người.]

Đương nhiên là chúng tôi sẽ không đợi hai đứa nó rồi.

Mạc Vân Vân đầy vui mừng theo Cố Dịch An đến biệt thự, rồi phát hiện ra, trong nhà không có một bóng người.

Cô ta rất kinh ngạc hỏi: 

– Bác trai bác gái đâu ạ? Không phải đã nói là sẽ đợi chúng ta sao?

Cố Dịch An vội vàng gọi điện cho bố mẹ.

Bố mẹ đều không nghe máy.

Nó đành phải liên lạc với tôi.

Tôi nói với giọng rất bất lực: 

– Mẹ xem chương trình hôm đó, phát hiện ra hành vi chụp lén trong biệt thự của Mạc Vân Vân, nên rất tức giận, đã ôm chó về nhà ngoại rồi.

– Vậy còn bố?

– Bố vừa bị Mạc Vân Vân đặt điều nói xấu trên chương trình, cũng rất tức giận, nên đã đi về nhà ngoại cùng mẹ rồi.

Cố Dịch An: – ...Vậy còn chị?

Tôi vội nói: – Em yên tâm, chị sẽ đến.

Cố Dịch An yên tâm hơn một chút, nó nói với Mạc Vân Vân: 

– Chị gái anh sắp đến rồi.

Mạc Vân Vân có chút không vui, trước đây cô ta cũng từng nghe nói Cố Dịch An có một người chị gái, nhưng bố mẹ đều không có mặt, chỉ để chị gái ra tiếp, điều này không khỏi khiến cô ta cảm thấy nhà họ Cố không coi trọng cô con dâu tương lai này.

Dù vậy, Mạc Vân Vân vẫn lập tức điều chỉnh lại biểu cảm, ngọt ngào nói: 

– Chị gái của Dịch An chắc chắn rất xinh đẹp, em thích nhất là được thân thiết với các chị gái xinh đẹp.

Cố Dịch An nghĩ lại cảnh Mạc Vân Vân trong phòng nghỉ ám chỉ tôi được bao nuôi, bất giác rùng mình.

Đạo diễn đã dựng sẵn máy quay trực tiếp, để phát sóng cuộc gặp gỡ đầu tiên giữa Mạc Vân Vân và chị gái của Cố Dịch An, cũng chính là nàng công chúa của giới thượng lưu Bắc Kinh. ( truyện trên app T•Y•T )

Tuy nhiên, vị công chúa này lại mãi không xuất hiện.

Đúng lúc này, Cố Dịch An đột nhiên phát hiện, trên bàn trà có một chiếc hộp màu hồng.

Trên đó viết "Quà của chị gái".

Mạc Vân Vân rất vui mừng: – Chị khách sáo quá.

Công chúa nhà giàu ra tay tặng quà, không biết là túi xách hàng hiệu hay trang sức đắt tiền.

Mạc Vân Vân háo hức mở chiếc hộp màu hồng, phát hiện bên trong là một chiếc đĩa DVD.

Trên bìa có dán nhãn: "Đơn thuốc cho tình yêu lành mạnh của Cố Dịch An". Mạc Vân Vân lẩm bẩm: – Đây là cái gì?

Cố Dịch An cầm lên xem: – Anh không biết, nhưng chắc là để chúng ta cùng xem bằng máy chiếu.

Không phải là món quà đắt tiền, Mạc Vân Vân liền mất hứng.

Cô ta để mặc Cố Dịch An loay hoay với máy chiếu bên cạnh, còn mình thì cầm điện thoại lên, muốn xem các bình luận trực tiếp.

Tuy nhiên, chưa kịp để cô ta nhìn rõ, chuông cửa đã reo.

Mạc Vân Vân rất phấn khích: – Chị gái cuối cùng cũng đến rồi!

Cô ta chạy ra cửa, mở cửa.

Bên ngoài là tôi và bố tôi đang đứng.

Sắc mặt Mạc Vân Vân lập tức lạnh đi.

Vì đang phát sóng trực tiếp, cô ta không chửi thẳng mặt, nhưng sắc mặt vẫn cứng lại: 

– Đây là địa điểm của chúng tôi, Lâm Chi Ngôn, xin cô và khách mời của mình đừng đến đây để gây chú ý.

Đúng lúc này, trong phòng khách đột nhiên có một tiếng động.

Là Cố Dịch An đã làm vỡ chiếc cốc trà trên tay.

Trên màn hình máy chiếu khổng lồ, đang phát nội dung của "Đơn thuốc cho tình yêu lành mạnh của Cố Dịch An".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play