Đề Kiêu hiểu rõ nỗi lo của Hoàng hậu lúc này.
Đề Hoàng hậu nhất thời không thể kìm nén oán hận đối với Hoàng thượng. Nàng hận Hoàng thượng, căm thù đến tận xương tủy, lại càng ghét cay ghét đắng Thịnh Quý phi hơn hận hai người này đã vô tình hay cố ý mà làm tổn thương nàng.
Thế nhưng trước mặt Đề Kiêu, nàng vẫn cố giữ bình tĩnh.
Nàng đưa tay day day thái dương. Tuổi nàng đã không còn trẻ, tuy bề ngoài vẫn diễm lệ, chăm sóc chu toàn, nhưng so với mấy tiểu cô nương vừa rồi tươi cười ríu rít thì vẫn kém xa.
Nhiều năm qua, Hoàng thượng chẳng hề thương yêu nàng, mà nàng cũng chẳng buồn tìm cách lấy lòng người.Đề Hoàng hậu vốn xuất thân hiển quý, mang tự tôn của một Quận chúa, tuyệt đối không thể cúi mình đi làm cái việc quyến rũ đó.
Khẽ bật cười, Đề Hoàng hậu nói:“Đề Kiêu, bổn cung vẫn còn nhớ. Khi bổn cung mới vào kinh, Hàm Châu đang đại loạn, ngươi không thể tự mình hộ tống. Lúc ấy ngươi còn nhỏ, chưa cao bằng Quân Nhi. Hàm Châu heo hút, Tần Vương nhất mạch chẳng có thế lực gì, bổn cung lo vào kinh sẽ bị chèn ép, ngươi đã nói với bổn cung: ‘Tỷ, người ta coi thường Hàm Châu, coi thường Tần Vương, tỷ gả cho Hoàng thượng làm phi tần, sau này Kiêu nhi sẽ để tỷ nở mày nở mặt, khiến tất cả đều phải coi trọng chúng ta’.”
Đúng là lời Đề Kiêu từng nói năm ấy. Khi đó, hắn còn trẻ, chưa trải qua bao sóng gió. Phủ Tần Vương dần suy yếu, Hoàng thượng thì lạnh nhạt với Hàm Châu. Hắn chỉ lo lắng tỷ tỷ vào kinh sẽ bị ức hiếp, nên mới thề phải làm Tần Vương phủ hưng thịnh trở lại.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT