"Đây là nhà ăn?"
Lâm Cương thử đẩy cửa, bị khóa rồi.
"Nhà ăn nhà cô ta có bảo bối à? Còn cẩn thận khóa lại như thế." Kỷ Vô Hoan tặc lưỡi cảm thán.
Xem ra chỉ có thể đến vào giờ ăn trưa thôi.
Ba người quay trở lại, trong phòng khách vậy mà không có một ai.
Thế là họ đi về phía hành lang bên kia.
Ở cuối hành lang có một cánh cửa lớn đang mở toang, rẽ qua nhìn thì thấy, Bên ngoài vậy mà lại là một khu vườn!
Tất cả mọi người đều ở đó, có hai người đàn ông đang ngồi xổm trên mặt đất cạnh tường rào, người này chồng lên người kia, cố gắng đưa người đàn ông mặc vest ra khỏi tường rào, Lâm Cương lập tức kích động: "Chẳng lẽ chỗ này có thể ra ngoài?"
Lâm Cương nói xong liền chạy tới, Kỷ Vô Hoan và Nhiếp Uyên đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Nhìn những chiếc kim chống trộm nhọn hoắt trên đỉnh tường rào kia, Kỷ Vô Hoan đã thấy hoa cúc đau nhói.
Nhưng mà ở trong biệt thự tối tăm không thoáng khí lâu như vậy, bây giờ cuối cùng cũng nhìn thấy bầu trời ban ngày, dù là trời âm u, tâm trạng của Kỷ Vô Hoan cũng tốt hơn nhiều.
Cậu nhìn chằm chằm bầu trời âm u một hồi lâu, mới thu hồi tầm mắt đánh giá xung quanh.
Khu vườn này rất lớn, không phải kiểu sân vườn của biệt thự bình thường, nhìn thoáng qua có thể so với một công viên nhỏ, lớn đến kỳ lạ, dường như bao quanh toàn bộ biệt thự ở giữa.
Khu vườn này nhìn thoáng qua thì rất bình thường, đường đá xám xịt, có dải cây xanh và ghế ngồi, cùng với vài chiếc đèn đường.
Kỷ Vô Hoan không quan tâm đến đám người đang hăng hái trèo tường kia, bắt đầu khám phá khu vườn này.
Kỷ Vô Hoan đây là lần đầu tiên nhìn thấy bên ngoài biệt thự này, còn lớn hơn nhiều so với bên trong, nhưng bất kỳ ai nhìn thấy nó lần đầu tiên đều chỉ có một ý nghĩ duy nhất - không tốn tiền sơn à?
Cả căn nhà này được sơn toàn màu trắng!
Nghĩ đến con quái vật màu trắng kia.
Màu trắng dường như là một màu sắc có ý nghĩa đặc biệt ở đây.
Kỷ Vô Hoan đi đến phía bên kia biệt thự, quả nhiên, căn nhà này giống như bên trong, không có bất kỳ cánh cửa nào để đi ra ngoài, tường của sân cũng vậy.
"Thật đúng là kín không kẽ hở..." Kỷ Vô Hoan cảm thán.
Nhiếp Uyên vừa định nói gì đó, đột nhiên quay đầu nhìn về phía sau.
Kỷ Vô Hoan giật mình vì phản ứng của anh, vội vàng quay đầu theo, nhìn theo tầm mắt của anh, lập tức sởn gai ốc.
Trước cửa sổ của một căn phòng nào đó trên tầng hai của biệt thự lại có một khuôn mặt trắng bệch thoáng qua!
***
Trong lòng Kỷ Vô Hoan thầm kêu một tiếng "đậu má", lùi về sau một bước, đụng phải lồng ngực rắn chắc của ai đó, lập tức giả vờ trấn định: "Viên Viên! Cậu thấy không? Đó là phòng bên cạnh của Đỗ Sa, người vừa nãy... chẳng lẽ là nữ chủ nhân?"
Nhanh quá, đến khi cậu quay đầu lại thì chỉ thấy một bóng dáng mờ ảo.
"... Chắc là vậy." Nhiếp Uyên có chút không chắc chắn.
Kỷ Vô Hoan hơi ngẩn người, rồi phá lên cười: "Oa, Viên Viên, bệnh mù mặt của cậu vẫn còn nghiêm trọng vậy sao?"
"..." Nhiếp Uyên hiếm khi cạn lời.
Rất nhiều lúc, người khác cảm thấy Nhiếp Uyên không thích nói chuyện, tính cách lạnh lùng, ngay cả chủ động chào hỏi cũng không thèm để ý tới, thực ra là vì anh có thể căn bản không nhận ra đó là ai!
Nhiếp Uyên hơi bị mù mặt, trừ phi tướng mạo đặc biệt đẹp hoặc đặc biệt xấu, nếu không gương mặt của người bình thường trong mắt anh không khác nhau là mấy.
Anh nhận dạng người thường dựa vào kiểu tóc, quần áo và giọng nói, nếu chỉ có một khuôn mặt, mà khuôn mặt này chỉ gặp một hai lần thì phần lớn là anh không nhận ra.
"Ha ha ha ha!" Kỷ Vô Hoan cười như điên, cười đến nỗi mặt người đàn ông đen lại mà vẫn không dừng được, thế là Nhiếp Uyên phản kích: "Cậu tưởng ai cũng xấu nổi bật như cậu chắc?"
"Nói tôi xấu á? Cậu mới xấu ấy, cậu thấy không, cậu giống như cái lỗ cây mục trên cái cây kia, vừa nhỏ vừa xấu! Viên Viên, tôi giận rồi đấy!" Kỷ Vô Hoan chỉ vào cái cây bên cạnh, tức giận phồng má, quay người bỏ đi.
"Ai thèm quan tâm cậu." Nhiếp Uyên ngoài miệng nói vậy, nhưng vẫn đi theo sau cậu.
Hai người vừa đi vừa cãi nhau, nhưng không hề lơi là cảnh giác, Kỷ Vô Hoan không ngừng quay đầu nhìn cửa sổ lầu hai, đến khi không nhìn thấy cửa sổ nữa, khuôn mặt kia cũng không xuất hiện.
Kỷ Vô Hoan thu hồi tầm mắt, đột nhiên lại nhìn thấy một cái cây có lỗ, cực kỳ giống với cái cây trước đó, thế là chỉ vào nó chê bai: "Nhìn kìa, anh em của cậu."
Nhiếp Uyên: "Cậu là học sinh tiểu học à?" Người đàn ông khinh bỉ xong lập tức chỉ vào một cái cây bên cạnh cái cây kia: "Người sống vì mặt, cây sống vì vỏ, cậu chính là cái cây kia, da vừa già vừa dày, thà không có còn hơn."
Hai người vừa cãi nhau vừa tiếp tục đi lên phía trước, trên đường không ngừng công kích lẫn nhau, cho đến khi họ đi thêm khoảng trăm mét nữa.
Đột nhiên mắt Kỷ Vô Hoan sáng lên, chỉ vào một cái cây trong hàng cây xanh: "Cậu xem, lại là anh em của cậu nè!"
Nhiếp Uyên cười lạnh, chỉ vào một cái cây khác: "Hừ, cậu cũng có anh em rồi đấy."
Khoan đã! Hai người nói xong đồng thời ngẩn người.
Kỷ Vô Hoan: "Vừa nãy có phải chúng ta đã thấy hai cái cây này rồi không?"
Nhiếp Uyên không chắc chắn, hai người quay lại chỗ lần trước nhìn thấy hai cái cây kia, nghiêm túc quan sát, còn dùng điện thoại chụp lại.
Khi trở lại chỗ vừa nãy, họ cầm ảnh lên so sánh kỹ lưỡng, từ hình thái sinh trưởng của cây, màu vỏ cây, độ rậm rạp của lá cây, đến khi lại gần, ngay cả một vết khắc trên thân cây cũng giống y hệt!
Ai cũng biết, những cây cùng loại có thể trông rất giống nhau, nhưng không thể nào giống y hệt được! Xác suất này quá nhỏ, hơn nữa trên đường đi, họ lại gặp tới ba cái cây như vậy?
Một khi chú ý đến điểm này, họ phát hiện không chỉ hai cái cây này, mà cây cối, hoa cỏ xung quanh cũng như vậy.
Họ đi đi lại lại rất nhiều lần, không ngừng dùng ảnh chụp và mắt thường để phân biệt, phát hiện quả thực là giống y hệt!
Nhiếp Uyên cất điện thoại: "Đi tiếp."
Hai người tiếp tục đi về phía trước, trăm mét sau, quả nhiên lại nhìn thấy cái cây có lỗ kia!
"Vãi đạn, ma dắt?" Kỷ Vô Hoan rùng mình, đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, cậu nhìn xung quanh: "Không đúng, chúng ta đúng là đang đi về phía trước cơ mà."
"Môi trường đang lặp lại." Vừa nãy Nhiếp Uyên cố ý cắm một cọng cỏ bên mép đất, mà ở đây không có, rút ra kết luận: "Cứ mỗi hơn trăm mét, cái cây này sẽ xuất hiện, không chỉ nó, hoa cỏ cũng vậy." Anh nói rồi lấy ra bức ảnh vừa chụp, có một tấm chụp được mép đất bên cạnh cây, ở đó có một cụm cỏ nhỏ.
Mà hiện tại cái cây họ đang đứng dưới cũng như vậy.
Kỷ Vô Hoan lại rùng mình: "Quả thực là giống y hệt!"
Hai người không ngừng so sánh xác nhận, lại mất mấy chục phút mới đi hết khu vườn, khu vườn này có hình elip, bao quanh toàn bộ biệt thự ở giữa, đường chính chỉ có một con đường, đi một vòng, cứ mỗi hơn trăm mét sẽ lặp lại những loại cây, đèn đường, ghế dựa giống nhau.
"Thật quái quỷ." Kỷ Vô Hoan nhíu mày suốt đường đi.
Họ lại đi hơn nửa vòng trở lại dưới lầu biệt thự, Kỷ Vô Hoan ngồi phịch xuống ghế, ngón tay nhẹ nhàng xoay khuyên tai kim loại, hơi lạnh từ đầu ngón tay xâm nhập, đè nén sự bất an trong lòng xuống.