"Hình như hắn ta là một tay lão làng đấy, bây giờ mọi người đều lấy hắn ta làm đầu rồi, vừa nãy cậu cãi nhau với hắn ta như vậy, không sợ hắn ta kiếm chuyện với cậu sao? Tôi cảm thấy Mặt Sẹo tuy rằng nhìn có vẻ rất hòa nhã, nhưng trông khá hung dữ đấy." Lâm Cương khách quan đánh giá: "Hơn nữa tôi cảm thấy hắn ta không giống người tốt."
"Anh cảm thấy hắn ta so với Viên Viên thì ai hung dữ hơn?"
Lâm Cương suýt chút nữa buột miệng thốt ra: "Nhiếp..." sau đó liếc mắt nhìn người đàn ông sau lưng Kỷ Vô Hoan, im miệng.
Bảo Nhiếp Uyên hung dữ đến mức nào, Lâm Cương cũng không nói được.
Mặt Sẹo là trông hung dữ, Nhiếp Uyên thì không, trong trò chơi này dáng vẻ của anh rất bình thường, cũng không thích nói chuyện, ngoại trừ khi đối mặt với Kỷ Vô Hoan thì sẽ có dao động cảm xúc rõ ràng, bình thường thì đều rất bình tĩnh, nhưng cố tình là anh dù chỉ đứng đó không nói gì, cũng khiến người ta cảm thấy áp lực không thể xem thường.
Tục xưng là khí tràng rất mạnh, nhìn là biết người tàn nhẫn!
"Đúng vậy, tôi ngay cả cậu ta cũng không sợ, sao lại phải sợ Mặt Sẹo? Hơn nữa trông cậu ta còn xấu như vậy." Kỷ Vô Hoan ghét bỏ nói.
Lâm Cương: "..."
Hình như không có gì sai hết.
Lâm Cương đột nhiên có chút đau lòng cho người anh em họ Nhiếp đang chiến đấu ở tiền tuyến.
Nhiếp Uyên ngược lại hiếm khi mở miệng trả lời câu hỏi của Lâm Cương: "Bọn họ muốn phần thưởng hạng nhất."
"Vậy thì?"
Nhiếp Uyên mặt không biểu cảm nhướng mày, trong mắt có thêm một phần khí thế nhất định phải có được.
Lâm Cương thật muốn vỗ tay cho anh chàng cool ngầu này, xem người ta có tư tưởng và cảnh giới cỡ nào, người mới bình thường thì chỉ nghĩ làm sao để sống sót, làm sao để vượt ải, còn Nhiếp Uyên thì đã nghĩ đến việc giành phần thưởng vượt ải hạng nhất rồi.
Điều khiến anh ta không ngờ là, Kỷ Vô Hoan vậy mà lại cười một tiếng: "Viên Viên, phần thưởng hạng nhất là của tôi."
"Ồ?"
"Viên Viên, cá không?" Kỷ Vô Hoan nheo mắt lại, cười giống như một con hồ ly.
"Cá gì?"
"Tôi thắng, cậu sẽ viết một bài weibo ngàn chữ khen tôi!" Kỷ Vô Hoan chống nạnh.
Nhiếp Uyên cười lạnh một tiếng: "Được thôi, nếu cậu thua thì lên weibo gọi tôi mười tiếng ba."
"Viên Viên, sở thích của cậu thật đặc biệt."
"Đến lúc đó cậu đừng có mà khóc."
"Tôi sẽ không thua đâu, bởi vì..." Kỷ Vô Hoan úp mở, lại vẫy cái đuôi nhỏ đắc ý: "Tôi đã biết con của nữ chủ nhân ở đâu rồi."
Lâm Cương kinh ngạc nói: "Thật hay giả vậy?!"
"Thật ra tìm đứa trẻ rất đơn giản." Kỷ Vô Hoan đẩy mắt kính trên sống mũi, đôi mắt híp lại, giọng điệu thoải mái nói: "Đáp án là gì, hệ thống đã nói ngay từ đầu rồi mà."
Điều thực sự phức tạp là chân tướng của sự việc này.
Hệ thống đã nói, tìm được đứa trẻ và làm rõ chân tướng, cái "làm rõ chân tướng" này bản thân nó đã rất mơ hồ rồi, là phải báo cáo cho hệ thống hay là cần phải nói cho NPC nào? Thế nào mới tính là "làm rõ", nếu trong lòng biết rồi thì có được không? Tối qua Kỷ Vô Hoan không ngủ được chính là đang nghiền ngẫm những vấn đề này.
Cuối cùng, cậu rút ra kết luận, hoặc là chân tướng này có liên quan trực tiếp đến việc tìm đứa trẻ, hoặc là chân tướng này có liên hệ với manh mối rời khỏi đây.
Rất có thể là cả hai điều này đều đúng.
Cho nên phải biết được chân tướng mới có thể đảm bảo vượt ải.
"Vậy chúng ta mau đi tìm nó ra đi!"
"Đợi chút đã, dù sao nó cũng không chạy đi đâu được, buổi trưa tôi muốn hỏi nữ chủ nhân một vấn đề." Kỷ Vô Hoan sờ sờ vành tai: "Để tránh lãng phí thời gian, xác định lại thì tốt hơn."
Lâm Cương còn muốn hỏi thêm, ba người đã đến lầu hai, kinh ngạc phát hiện vết máu trên mặt đất lại không thấy đâu nữa, Nhiếp Uyên tăng nhanh bước chân, chạy nhanh đến trước cửa phòng Từ Nam Y.
Quả nhiên, không chỉ có Triệu Nhân, thi thể của Từ Nam Y cũng biến mất!
Ga trải giường trên giường đã được thay mới, thảm cũng sạch sẽ, ngoại trừ mùi máu tanh vẫn còn trong không khí, không thể tìm thấy bất kỳ dấu vết nào cho thấy Từ Nam Y đã từng tồn tại. ( truyện trên app t.y.t )
Kỷ Vô Hoan xoay người rời khỏi phòng, dừng lại trước cánh cửa bị khóa chặt, hỏi: "Anh Lâm, anh vừa nhét tóc trở lại à?"
"Ừ, ngay vị trí cậu đánh dấu."
Kỷ Vô Hoan ngồi xổm xuống nhìn, nhẹ giọng nói: "Biến mất rồi..."
Con quái vật kia lại ra ngoài, xử lý thi thể, còn thay cả ga trải giường.
"Thật là một người phụ nữ giỏi giang cần cù!"
Lâm Cương: "Má ơi, quái vật mà cậu cũng nịnh được hả?"
Mắt Kỷ Vô Hoan đảo một vòng, chỉ vào cánh cửa.
Ý là, biết đâu ả ta vẫn còn ở bên trong.
Lâm Cương vội vàng sửa lời: "Đúng đúng đúng, cậu nói quá nà đúng luôn!"
Kỷ Vô Hoan chìa tay ra với Lâm Cương: "Còn sợi tóc nào không?"
Lâm Cương: "Hả? Mất rồi..."
"Sao anh không giữ cẩn thận vậy!" Kỷ Vô Hoan oán trách, liếc nhìn người đàn ông đang mặt mày đang cau có phía sau, đành từ bỏ ý định không thực tế là nhổ thêm tóc trên đầu anh.
Cậu tìm kiếm trên mặt đất một hồi, vậy mà lại tìm thấy sợi tóc kia, nhặt lên thổi thổi, cảm thán hài lòng: "Vẫn là tròn tròn cứng cứng thích hơn~ chọc vào sẽ nhanh hơn, (cảm giác) cũng thoải mái."
Lâm Cương: "..."
Cậu không cà rỡn một chút là chết à?! Cái gì của Nhiếp Uyên cứng hơn, còn cái gì thoải mái, cậu nói cho rõ ràng ra xem nào!
Nhiếp Uyên hận không thể đá cho Kỷ Vô Hoan một phát vào mông, nghiến răng nghiến lợi nói: "Kỷ Ngu Ngốc, cậu có muốn thử không? Tôi còn có cái cứng hơn nữa đấy." Anh nói xong liền lắc lắc nắm đấm.
"Viên Viên, tôi đang khen cậu đấy." Kỷ Vô Hoan vẻ mặt ủy khuất, cậu nhét tóc xong, lại xé một tờ giấy ghi chú từ trong túi ra.
Kỷ ảnh đế trong công ty là nổi tiếng là tính tính tùy hứng, cậu thường xuyên quên những việc cậu không hứng thú dù nó là việc rất quan trọng, dù trợ lý có nhắc nhở thì quay người một cái cậu cũng sẽ quên, khiến quản lý thường hận không thể viết giấy ghi chú dán lên trán cậu.
Lâu dần, Kỷ Vô Hoan bị ép phải mang theo giấy ghi chú bên mình, có chuyện gì cũng lấy ra xem.
Lúc này, Kỷ ảnh đế viết gì đó lên trên, rồi nhẹ nhàng dán lên cánh cửa.
"Cái này..." Lâm Cương vừa định hỏi, liền thấy Kỷ Vô Hoan ra hiệu im lặng.
Sau khi xuống lầu, Kỷ Vô Hoan mới giải thích: "Không phải nói là Đỗ Sa thích sự ngăn nắp sao, tôi viết tên Mặt Sẹo dán sau cửa phòng ả ta, nếu ả ta không vui, chắc chắn sẽ đi tìm Mặt Sẹo tính sổ."
"Thật á?" Lâm Cương đột nhiên cảm thấy, không đắc tội Kỷ Vô Hoan thật là tốt.
"Anh đoán xem."
Đợi đến khi xuống lầu, họ phát hiện đèn ở hành lang kia đã tắt ngóm.
Nhìn hành lang tối đen trống trải, Lâm Cương ẩn ẩn cảm thấy bất an, nuốt một ngụm nước bọt: "Hay là buổi trưa chúng ta quay lại đi."
Nhiếp Uyên lại lấy đèn pin ra chiếu thẳng về phía trước, bước chân sải dài đi tới.
Thấy Kỷ Vô Hoan đi, Lâm Cương cũng đành phải đi theo.
Hành lang này dài hơn tưởng tượng, dài đến mấy chục mét, ngay cả Lâm Cương cũng không nhịn được cảm thán: "Chỗ này có khi là tòa lâu đài ấy chứ."
Trên đường đi này, ngoài ảnh của nữ chủ nhân trên tường ra thì không có gì cả, không có phòng khác cũng không có bất kỳ đồ đạc nào.
Ba người đi đến cuối hành lang, ở đó có một cánh cửa kính đóng chặt, đèn pin chiếu vào có chút phản quang, không nhìn rõ tình hình bên trong cửa.