Tại sao nơi này lại không ngừng lặp lại môi trường giống nhau? Nếu nói họ cứ mãi đi vòng vòng có thể hiểu là do ma dắt, nhưng đằng này họ đúng là đang đi, đi hết một vòng quanh biệt thự, vừa nãy còn nhìn thấy đám người vẫn đang cố gắng trèo tường trốn ra ngoài.

Kỷ Vô Hoan nghĩ đi nghĩ lại, đột nhiên thấy Nhiếp Uyên ngẩng đầu nhìn cửa sổ lầu hai, vội vàng nhìn theo, cái rèm cửa kia lại khẽ động đậy, hiển nhiên, vừa nãy có người lại ở đó nhìn chằm chằm họ.

Vậy rốt cuộc là ai?

Chắc chắn không phải Đỗ Sa, với cái mặt kinh dị của Đỗ Sa, Nhiếp Uyên có mù mặt đến đâu cũng không đến nỗi không nhận ra, vậy rốt cuộc là nữ chủ nhân, hay là trong căn nhà này còn có NPC thứ ba?

Kỷ Vô Hoan nhẹ nhàng ấn vào dái tai: "Hai căn phòng kia là then chốt, chân tướng có lẽ nằm ở bên trong, phải tìm cách lấy được chìa khóa."

Hiện tại chìa khóa đã biết đang ở trên người Đỗ Sa, muốn lấy chìa khóa từ quái vật chẳng khác nào mò kim đáy bể, cậu thật sự không nghĩ ra được cách nào an toàn văn minh hết trơn.

Nhiếp Uyên dường như cũng nghĩ đến chuyện này, im lặng vài giây, người đàn ông đột nhiên cười cười: "Chờ gọi ba đi."

Kỷ Vô Hoan "xì" một tiếng, ngẩng cao đầu kiêu ngạo ba giây tỏ vẻ khinh thường, ba giây sau, đột nhiên nghi hoặc chớp mắt: "Viên Viên, chẳng lẽ cậu muốn dùng mỹ nam kế dụ dỗ Đỗ Sa?"

Nhiếp Uyên: "Tôi dụ dỗ em gái cậu!"

Kỷ Vô Hoan "hi hi hi": "Tôi không có em gái, Viên Viên cậu có thể dụ dỗ tôi, bổn ảnh đế đây này, có lẽ có thể ban cho cậu một miếng cơm ăn~"

"Hừ, còn ảnh đế à? Chẳng biết ai đó mới ra mắt, để đứng trong bảng xếp hạng còn phải dựa vào bán sắc." Nhiếp Uyên nói đến đây liền tỏ vẻ ghét bỏ.

"Viên Viên, cậu nói khó nghe quá, tôi chỉ đăng một tấm selfie thôi mà.” Kỷ Vô Hoan bĩu môi: “Tôi đâu có dùng cái này để dụ dỗ fan giúp tôi leo hạng đâu!”

Ngày xưa Kỷ Vô Hoan mới ra mắt, còn chưa có danh tiếng gì và tác phẩm, toàn dựa vào mấy tấm hình tự sướng trên Weibo để tạo sự hiện diện, có một ngày Kỷ Vô Hoan tắm xong, không mặc áo, chụp một tấm ảnh trong phòng tắm.

Ánh mắt mơ màng cộng thêm hơi nước mờ ảo, trên cổ còn có giọt nước chảy xuống đến xương quai xanh gợi cảm, khiến người ta liên tưởng lung tung.

Sau đó Nhiếp Uyên tìm đến tận cửa, trước tiên là chửi bới một trận trên Weibo, nào là hồ ly tinh, không biết xấu hổ, mặt người dạ thú! Một mình chống lại cả ngàn fan của Kỷ Vô Hoan, có trời mới biết Kỷ Vô Hoan thật ra chỉ chụp từ mặt xuống xương quai xanh thôi mà.

Cuối cùng Nhiếp Uyên tuyên bố: Cậu mà xóa cái ảnh ghê tởm rác rưởi này đi, tôi sẽ vote cho cậu vào top 3.

Lúc đó Kỷ Vô Hoan còn chưa biết anti-fan này là Nhiếp Uyên, chỉ coi như gặp được một thằng ngốc lắm tiền, còn thấy rất vui vẻ. ( truyện trên app T•Y•T )

Sau này cậu mới biết, đây chỉ là sự khởi đầu của một thằng chó má nào đó biến thành trùm anti-fan.

Kỷ Vô Hoan liếc nhìn thời gian, còn hơn một tiếng nữa là đến giờ ăn trưa, thế là đề nghị: “Về phục kích.”

Lúc về biệt thự, đám người chơi kia vẫn đang cố gắng leo lên, nhưng mà tường rào quá cao, hai người chồng lên nhau, người đàn ông mặc vest cũng không với tới được đỉnh tường, nhưng mà bọn họ quyết tâm muốn ra ngoài, nên dùng đủ mọi cách.

Kỷ Vô Hoan lên lầu, đến trước hai cánh cửa đóng chặt, tóc trước cửa phòng Đỗ Sa rớt ra rồi, giấy ghi chú vẫn còn, tóc ở phòng bên cạnh cũng vẫn còn.

Chứng tỏ người trong phòng này vẫn chưa ra ngoài.

Kỷ Vô Hoan sở dĩ bây giờ trở về, là muốn xác minh một chuyện.

Hệ thống đã nói rõ, giờ ăn trưa, nữ chủ nhân sẽ đi ăn cơm, nếu như trong phòng này là cô ta, vậy thì trong hai tiếng tới, nhất định sẽ ra ngoài xuống lầu ăn cơm.

Cho nên Kỷ Vô Hoan muốn đến đây phục kích, xem rốt cuộc có phải là cô ta hay không.

Hai người mở cửa phòng, ngồi trên sofa chờ đợi, chỉ cần hai phòng đối diện có động tĩnh gì, bọn họ đều có thể nghe thấy.

Đợi một lát, Lâm Cương trở về: “Tôi vừa tìm khắp nơi đấy!”

“Không trèo tường nữa à?”

“Tôi nhất thời kích động thôi, bây giờ nghĩ lại, nếu dễ dàng ra ngoài như vậy, thì trò chơi này còn có ý nghĩa gì nữa, Rubik không có nhân từ như vậy đâu.” Lâm Cương thở dài: “Tôi cũng nói với bọn họ rồi, bọn họ không những không để ý tới tôi, còn đuổi tôi đi nữa.”

Thật ra rất bình thường, sau khi trải qua chuyện kinh khủng như vậy, người ta nhìn thấy dù chỉ là một tia hy vọng cũng sẽ liều mạng nắm lấy.

Lâm Cương cũng ngồi xổm xuống nhìn khe cửa, ghé lại gần nhỏ giọng hỏi: “Đỗ Sa ra ngoài rồi à?”

Kỷ Vô Hoan gật đầu, Lâm Cương đứng lên lại nhìn giấy ghi chú, trên đó viết mấy chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, đặc biệt nhỏ, Lâm Cương định xé xuống, kết quả bị Kỷ Vô Hoan ngăn lại, anh ta ghé sát lại mới thấy trên đó viết gì.

Đợi xem xong, anh Mập nửa ngày không ngậm được mồm.

Tuy rằng lúc đầu anh ta không cảm thấy Kỷ Vô Hoan thật sự sẽ làm ra chuyện hại người, nhưng mà sau khi nhìn rõ chữ trên đó, phát hiện mình vẫn đánh giá thấp khả năng tự tìm đường chết của Kỷ Vô Hoan.

Trên tờ giấy đó lại viết: “Trong phòng ở một con quái vật XẤU XẤU XẤU XẤU XẤU!!! Đừng nhìn nữa, đúng là mi đó!!” Bên cạnh còn vẽ một cái đầu heo xấu xí, thêm một câu: “Le lưỡi nè~”

Lâm Cương vừa định hỏi cậu tại sao lại làm như vậy, Kỷ Vô Hoan liền dùng điện thoại gõ một hàng chữ đưa cho anh ta xem: “Tôi muốn thử xem con quái vật đó có tư duy của con người hay không.”

Bất kỳ người phụ nữ nào nhìn thấy tờ giấy này đều không thể nhịn được đúng không! Huống chi ả ta là một con quái vật có sức mạnh khủng khiếp, nếu ả ta có thể hiểu được, mười phần tám chín sẽ tức giận xé ngay nó đi, hoặc hung bạo hơn một chút không chừng sẽ đi tìm người tính sổ, mà viết chữ nhỏ như vậy, cũng là để dụ dỗ ả ta vô thức xé xuống xem.

Giấy ghi chú sau khi bị xé xuống thì dù dán lại độ dính cũng sẽ giảm, rất dễ phát hiện.

Mà bây giờ thấy nó vẫn dính chặt trên đó, Kỷ Vô Hoan ngược lại thở phào nhẹ nhõm.

Thấy cậu gõ chữ, Lâm Cương nhỏ giọng hỏi: “Vậy bây giờ sao không xé đi? Ả ta vẫn còn ở trong đó à?”

“Không biết ả ta có ở đó hay không.” Kỷ Vô Hoan chỉ chỉ vào phòng bên cạnh, lại gõ một hàng chữ: “Nhưng mà nữ chủ nhân rất có thể ở đây, giấy ghi chú cứ để đó, nếu nữ chủ nhân ra ngoài có thể xem phản ứng của cô ta.” Từ đó có thể phán đoán được quan hệ của bọn họ.

Lâm Cương tuy rằng không biết chuyện mặt người, nhưng cái biệt thự này nhìn thì lớn, phòng ốc cũng chỉ có mấy cái, nữ chủ nhân đúng là rất có thể ở đây.

Lâm Cương gật đầu tỏ vẻ đã biết, cũng ngồi xuống phục kích, anh ta nhớ tới chủ đề buổi sáng, lại gõ chữ hỏi Kỷ Vô Hoan: “Kỷ Vô Địch, hôm nay cậu nói cậu biết đứa bé ở đâu rồi, có thể nói cho tôi nghe không?” Anh ta nói xong lấy từ trong túi ra một túi thịt kho tàu.

Kỷ Vô Hoan ngửi thấy mùi thơm, lập tức mặt mày vui vẻ nhận lấy, thầm than, cái thế giới này ngoài việc hơi kinh dị ra thì dường như cũng không có gì không tốt cả, ít nhất là không có người quản lý nào quản cậu ăn thịt ăn đồ ngọt hết!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play