Chương 2: Đổi Trang Kiến Tạo

Tác giả: Đạo Trường Đan Phi
Editor: Sóc bay


【Hoan nghênh trở về nhà, triệu hoán vật thân yêu.】

Giọng điện tử lạnh lẽo vang lên, nhưng thanh niên chẳng mảy may để tâm, lập tức ngồi xổm xuống, dán chặt người vào tường, động tác thuần thục không chút chần chừ.

Hắn không đeo khẩu trang, đôi mắt dưới ánh sáng mờ lại hiện lên vẻ bình tĩnh và sáng rực.

Ba. Hai. Một.

Trong lòng hắn âm thầm đếm ngược.

Ngay khi con số cuối cùng rơi xuống — Phanh!

Toàn bộ không gian tối sầm rung lắc dữ dội, như thể có một thực thể cổ xưa vô danh khẽ liếc mắt nhìn về nơi đây, cú nhìn lơ đãng thôi cũng đủ làm không gian méo mó, đảo lộn.

Một tiếng r*n rỉ bật ra khỏi cổ họng thanh niên, hắn nghiến răng chịu đựng cơn đau như thể đầu bị búa đập. Dù biết đây chỉ là “kiểm tra định kỳ” của không gian, nhưng mỗi lần đều như linh hồn bị xé rách, cảm giác và tri giác rối loạn đến mức không thể thở nổi.

Đường Thanh một lần nữa bị nhắc nhở: trước sức mạnh đang giám sát nơi này, hắn chẳng khác gì hạt bụi — một cái phẩy tay là xóa sạch.

... Đó là quy tắc của thế giới này.

Khi dư chấn lắng xuống, hắn thở hổn hển, lưng mỏng dán chặt vào bức tường đen lạnh như băng. Cái không gian bé tí chưa đến hai mét vuông này, chật chội và ngột ngạt, lúc này lại là nơi duy nhất mang đến cảm giác an toàn.

Đây không phải lần đầu Đường Thanh chịu trận “động đất” kiểu này. Kể từ khi đến đây, ngày nào cũng có một đợt.

Và rồi hắn cũng quen.

Tựa đầu vào tường, hắn để mặc cơn đau âm ỉ giúp mình tỉnh táo hơn. Ánh mắt trầm tĩnh dần.

Nơi này — vùng tập kết của các "triệu hoán vật".

Mỗi ngày, quy tắc sẽ rà soát toàn bộ khu vực, quét sạch bất kỳ lỗ hổng nào không nên tồn tại.

Theo lý mà nói, nơi tụ tập các thần linh, tuyệt đối không được có lỗi hệ thống.

Vì triệu hoán vật là thần linh.

Những thực thể siêu nhiên được loài người triệu hồi để bảo vệ trong phó bản kinh dị — bất kể mạnh yếu ra sao, đã là thần linh thì sao có thể tồn tại bug?

Hơn nữa, quy tắc mỗi ngày cần mẫn vá lỗi, nếu có lỗ hổng cũng sẽ lập tức bị vá.

Vấn đề là... Đường Thanh chính là cái bug đó.

Một “triệu hoán vật” không giống ai.

Hắn tháo mũ lưỡi trai và khẩu trang, tiện tay nhét vào balo. Khuôn mặt lộ ra vài phần mệt mỏi.

Ai mà nghĩ được, một người bình thường sau khi chết lại bị kéo vào thế giới này, linh hồn bị trói chặt với không gian thần bí, và bị ép nhận cái danh “triệu hoán vật”.

Bi kịch hơn nữa — hắn không thể rời khỏi nơi này quá lâu. Mỗi ngày chỉ có thể lẩn trốn, run như cầy sấy vì sợ bị “quy tắc” phát hiện và xóa sổ.

Cơn dư chấn vừa rồi vẫn khiến tay hắn khẽ run.

Nếu không nhờ cái không gian tí hon này, hắn có lẽ đã chết từ lâu.

Nhưng cái “tổ bảo hộ” này cũng không vĩnh viễn tồn tại.

Một khi năng lượng cạn, hắn chết chắc.

Sau vài phút nghỉ ngơi, Đường Thanh lấy balo sang một bên, đưa tay chạm vào khoảng không phía trước.

Một bảng giao diện màu lam trong suốt bật lên.

【Không gian đang vận hành, khấu trừ 10 điểm năng lượng.】
【Di chuyển đến thế giới con người, khấu trừ 100 điểm năng lượng.】
【Năng lượng còn lại: 770】

Đường Thanh không biểu cảm nhìn dòng chữ quen thuộc.

Giao diện này xuất hiện từ khi hắn bị trói buộc với không gian. Nó không có trí tuệ, chỉ là một công cụ thuần túy chạy theo lập trình, không thể trả lời bất kỳ câu hỏi nào.

Hắn lấy giấy bút, ghi lại dòng cuối cùng:

Năng lượng còn lại: 770

Đây là đếm ngược đến cái chết.

Không gian mỗi ngày tiêu hao 10 điểm. Nếu năng lượng về 0, hệ thống ngừng hoạt động, “quy tắc” sẽ phát hiện hắn — và thế là xong đời.

Tính ra, hắn còn sống được... 77 ngày.

Chỉ 77 ngày.

Hắn khẽ siết tay.

Tuy đã “chết một lần”, nhưng không ai muốn nếm trải lại cảm giác ấy.

Nếu muốn sống sót, hắn cần bổ sung năng lượng.

Đường Thanh kéo xuống giao diện, nhìn thấy dòng nhỏ:

【Tín ngưỡng giá trị khởi đầu: 10】
(Ghi chú: 1 tín ngưỡng = 100 năng lượng)

Tức là: muốn có năng lượng, phải có người tín ngưỡng mình.

Mà muốn được tín ngưỡng... phải là thần.

Vấn đề là, hắn đâu có thần lực nào?

Không có kỹ năng, không có buff, chẳng khác gì người bình thường cosplay thần linh.

Nhưng không có đường lui.

Nếu muốn sống, hắn phải giả vờ làm triệu hoán vật, vào game hỗ trợ con người, kiếm lấy niềm tin của họ.

Tín ngưỡng = năng lượng = mạng sống.

Gần đây hắn liên tục tìm hiểu các loại “trang phục thần linh”, thậm chí tốn năng lượng để quay lại thế giới thực thu thập dữ liệu.

Vừa rồi, hắn cũng lần đầu xem trọn một phó bản kinh dị.

Cảnh tượng như địa ngục còn lởn vởn trong đầu.

Xác người cụt tay cụt chân rải rác khắp phòng, những gương mặt cứng đờ gượng cười khi cơn đau khiến nước mắt không ngừng trào ra.

Một trung niên nhân chỉ vì rên nhẹ, giây sau cổ đã bị cắt lìa.

Đường Thanh cảm thấy buồn nôn.

Hắn biết kẻ địch trong game mạnh khủng khiếp, nhưng không ngờ đến mức quái vật như thế.

Mà hắn là người thường.

Không chỉ phải xông vào phó bản, còn phải đóng giả thần linh, kiếm được tín ngưỡng trong khi chính mình có thể bị nuốt sống bất cứ lúc nào.

Ở yên thì sống thêm 70 ngày.

Vào game có thể chết bất cứ lúc nào.

Nhưng hắn không cam lòng chết như thế.

Ở đâu cũng là đường chết, chi bằng liều một phen.

Đường Thanh hít sâu, ép mình bình tĩnh, kéo giao diện xuống cuối.

Xuất hiện hai nút song song: 【Đổi Trang】 và 【Kiến Tạo】

Hắn ấn vào 【Đổi Trang】.

Giao diện lập tức chuyển sang một màn hình mới — mềm mại và trong suốt.

Trên đó nổi lên ba thẻ bài lập thể có thể xoay chuyển.

Mặt sau là hoa văn vàng kim rối rắm, tỏa ra khí tức cổ xưa, thần bí.

Hắn chạm vào mặt trắng trước thẻ, một pop-up bật ra:

【Vui lòng tải lên ngoại hình thần linh (chỉ hỗ trợ hình vẽ)】

Đây là rơm cứu mạng duy nhất của hắn.

Hắn ấn xác nhận, màn hình chuyển thành giao diện vẽ kỹ thuật số, một cây bút sáng hiện lên.

Giao diện cho phép tự thiết kế ngoại hình thần linh, kể cả kỹ năng đặc biệt. Tuy nhiên kỹ năng chỉ là “đặc hiệu ảo”, không có sát thương thật sự.

Đối với các thần linh mạnh, trò này chẳng nghĩa lý gì.

Nhưng với kẻ giả thần như Đường Thanh, đây là bàn tay vàng!

Chỉ cần vẻ ngoài đủ "ghê", người chơi sẽ dễ tin — và tin là tín ngưỡng.

Mà tín ngưỡng là năng lượng.
Năng lượng là mạng sống.

Hắn vẽ vài nét rồi xóa đi, không hài lòng.

Mấy ngày trước hắn đã về thế giới thực để tìm cảm hứng, nhưng dù hiểu thêm về nơi này, hắn vẫn chưa tạo được hình tượng khiến người ta tin tưởng.

Nhìn đống giấy nháp, hắn thở dài.

Còn quá yếu để lừa được người ta.

Đường Thanh tắt giao diện, lấy notebook từ balo. Trong đó có đầy ghi chú và cảm hứng đã thu thập.

Dưới ánh sáng yếu ớt của giao diện, hắn lật xem từng dòng.

Sau đó, hắn dùng bút chì bắt đầu phác họa.

So với vẽ trực tiếp trên giao diện, vẽ tay vẫn dễ cảm nhận hơn.

Không biết qua bao lâu, hắn ngẩng lên giữa một đống bản nháp vứt đầy xung quanh.

Ngày mai... vẫn phải quay lại thế giới thực.

Dù còn 660 năng lượng, nhưng nếu muốn thiết kế ra một vị thần đủ để lừa được lòng tin con người, hắn cần tiếp tục thu thập dữ liệu.

Nhìn bản vẽ tạm ổn trên tay, Đường Thanh cẩn thận kẹp vào sổ, đút vào balo. Tựa đầu vào vách tường lạnh lẽo, nhắm mắt chợp mắt.

Không gian nhỏ hẹp và tối tăm, vốn rất khó ngủ, nhưng vì liên kết với nơi này, cơ thể hắn luôn trong trạng thái “thoải mái tối đa” khi ở bên trong.

Thời gian chầm chậm trôi...

Đến khi đồng hồ giao diện nhảy sang 7 giờ sáng hôm sau, Đường Thanh mở mắt, ánh nhìn sáng rực không chút mơ màng.

Hắn đứng dậy, ấn nút trên màn hình.

【Tiêu hao 100 điểm năng lượng, mở cửa đến thế giới thực: Có / Không】
Cạch.

Bức tường đen mở ra khe hở.

Hắn đội mũ lưỡi trai, đeo lại khẩu trang, khoác balo, bước ra ngoài.

Lúc này, trên giao diện — năng lượng còn: 660.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play