Vật dụng nhiều lại nặng, Thẩm Lan bận rộn không ngơi tay, khó tránh khỏi nóng bức, hai má thoảng đỏ hây hây.

Bùi Thận đặt sách xuống, ngồi thẳng lưng uống trà, khóe mắt thỉnh thoảng liếc nhìn nàng như vô tình mà cũng như hữu ý. Thấy cảnh ấy, cổ họng hắn khẽ động, song chỉ mân mê chiếc chén sứ trắng trong tay rồi ngửa đầu uống cạn.

Thẩm Lan không hay biết gì, sau khi thay xong chăn đệm thì quay lại nói: “Xin gia nghỉ ngơi, nô tỳ không làm phiền nữa. Đợi gia tỉnh dậy, nô tỳ sẽ vào thay đổi các vật dụng trong phòng.”

Bùi Thận khẽ “ừ” một tiếng rồi nói tiếp: “Thay y phục.”

Thay y phục? Thẩm Lan thoáng sững người rồi hít sâu một hơi, nàng bước đến tháo đai lưng cho hắn. Hai người đứng quá gần, gần đến mức Bùi Thận có thể ngửi thấy hương thơm nhẹ thoảng từ nàng.

Mùi ấy rất thanh, không phải loại dầu thơm mùi hoa quế mà nữ tử hay dùng, cũng chẳng phải loại hương hoa đắt tiền nào cả, trái lại còn có chút nhàn nhạt thanh khổ.

“Ngươi dùng hương gì vậy?”

Thẩm Lan khựng lại rồi nhớ ra: “Tối qua nô tỳ dùng một ít hương an thần.” Vì định bỏ trốn nên nàng đã đốt rất nhiều, mặc dù mặc áo ngoài của người khác nhưng lớp áo lót vẫn là của nàng, khó tránh lưu lại mùi.

“Không đúng.” Bùi Thận lắc đầu: “Hương an thần của ngươi tuy không phải loại kém nhưng cũng chẳng phải hàng thượng phẩm, không thể nào thanh nhã đến mức ấy được.” Dù là ngựa gầy được huấn luyện cẩn thận để có chút phong nhã thì xét cho cùng cũng chỉ là hàng hóa, chi phí vẫn phải được tính toán kỹ.

Thẩm Lan nghĩ một lúc rồi đáp: “Trước đây nô tỳ chỉ dùng hương tứ khí.”

“Gồm những gì?” Bùi Thận hỏi tiếp.

“Chẳng qua chỉ là vài thứ dễ kiếm như vỏ quýt, dưa hấu phơi khô mà thôi.” Dù sao cũng đều là thứ rẻ tiền, có thể tự chế được.

Bùi Thận suy ngẫm giây lát liền hiểu ra lý do nàng đổi từ hương tứ khí sang hương an thần.

Chắc là vì muốn khiến lính canh quanh phòng ngủ say hơn nên mới dùng hương an thần. Nhưng loại hương này giá cao, không thể đốt hằng ngày. Nếu đột ngột chỉ dùng hương an thần đúng vào hôm bỏ trốn thì dễ bị nghi ngờ. Vậy nên mới phải đốt hương tứ khí trước đó để đánh lạc hướng, đến phút chót mới thay bằng hương an thần, dễ hành động hơn.

“Ngươi đúng là lanh lợi.” Bùi Thận thâm ý sâu xa nói: “Nhưng làm nô tỳ thì chẳng cần quá thông minh đâu, chăm chỉ hầu hạ chủ tử mới là điều quan trọng.”

Thẩm Lan cúi đầu, hiểu rõ đây là lời cảnh cáo, đừng giở mánh khóe trước mặt hắn lại càng không nên dùng mưu mẹo với hắn.

“Gia dạy phải.” Nói rồi, nàng tháo đai lưng và áo ngoài của hắn, định tiếp tục cởi áo lót thì Bùi Thận bỗng nói: “Trong tịnh thất đã chuẩn bị nước nóng, đến giúp ta lau người.” Nói xong, hắn thản nhiên quay người đi vào trong.

Thẩm Lan cũng chẳng tức giận. Bùi Thận dám tắm thì nàng cũng dám nhìn.

Diêm Tào Sát Viện quả thật xa hoa, trong tịnh thất có suối nước nóng dẫn từ đâu đó lại còn được thiết kế vô cùng tao nhã.

Bước vào không phải là một bức bình phong mà là một hòn non bộ giả sơn bằng đá Thái Hồ, loại đá nổi tiếng với hình thù gầy, rỗng, nhăn, xuyên. Quanh hòn non bộ nhỏ như rừng thu gói gọn trong tấc đất là vài đốt tre già đơn sơ, nơi đó tuôn ra dòng suối nóng róc rách. Trên mặt nước còn lững lờ trôi vài chiếc lá sen xanh ngọc mảnh mai thanh tú.

Khi nhìn kỹ lại, Thẩm Lan mới phát hiện chiếc lá sen kia có viền xoăn nhẹ, hơi cong lên, ánh lên lớp men bóng mượt. Thì ra đó là một chiếc đĩa sứ men xanh công phu được các nghệ nhân kỳ tài chế tác, xung quanh còn điểm xuyết hình củ sen đầy vẻ ngây ngô trẻ thơ. Phía dưới hẳn là có cơ quan tinh xảo khiến nó có thể nổi trên mặt nước.

Thấy nàng tỏ ra kinh ngạc, Bùi Thận liền cười đầy ẩn ý, nói: “Thế nào?”

Thẩm Lan đáp: “Rất đẹp, hẳn là kết tinh từ tâm huyết của biết bao người thợ.”

Bùi Thận quay đầu lại nhìn nàng, không khỏi ngạc nhiên. Hắn vốn tưởng nàng sẽ chê bai sự xa hoa hoặc trầm trồ thèm muốn, nào ngờ lại nghe được lời bình phẩm như vậy.

“Lời ngươi nói cũng thú vị đấy.” Hắn khẽ cười rồi lại nhắm mắt dưỡng thần: “Qua đây, lau lưng cho ta.”

Thẩm Lan chẳng ngại gì chuyện đó. Nàng cầm khăn lụa trong đĩa, nhúng vào nước suối ấm rồi dội lên lưng hắn. Bùi Thận đã luyện võ từ nhỏ, vóc dáng cao lớn, vai rộng lưng dày, thân hình rắn chắc, cơ bắp gọn gàng mà mạnh mẽ, toát lên khí chất uy nghiêm.

Bùi Thận ngoảnh đầu nhìn lại, thấy nàng mặt không đỏ, hơi thở không gấp, chẳng có chút xấu hổ nào thì liền thấy không vừa lòng. Trong lòng hắn nghĩ, đúng là thân phận hèn mọn, lau lưng cho một nam nhân xa lạ mà mặt vẫn dửng dưng như không.

Nghĩ đến đây, hắn dựa hẳn vào thành bể, lại nhắm mắt nói: “Dùng chút sức đi, ngứa chết mất!”

Thẩm Lan nghe vậy, nghiến răng, dốc hết sức mà lau lưng cho hắn.

Một lúc sau, Bùi Thận lại nói: “Bảo là ngứa cũng là khen ngươi rồi. Muỗi đốt còn mạnh hơn ngươi.”

Thẩm Lan vốn đã mồ hôi đầm đìa, nghe vậy thì nổi giận trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn dịu dàng nói: “Gia, nô tỳ sức yếu, chi bằng gọi một thị vệ vào lau cho gia nhé?” Lau! Tốt nhất là lau toạc luôn cái lưng nhà ngươi ra cho rồi!

Bùi Thận chẳng buồn quay đầu, chỉ khoát tay: “Gọi thị vệ thì cần ngươi làm gì? Chẳng lẽ bạc tháng đó ngươi lĩnh không công à?”

Bạc tháng? Thẩm Lan khựng lại, dè dặt hỏi: “Gia, bạc tháng là bao nhiêu ạ?”

Bùi Thận quay lại nhìn nàng một cái, thầm nghĩ: Lúc nào cũng chỉ nhớ tới mấy đồng bạc, đúng là xuất thân hèn kém, tầm nhìn hạn hẹp.

“Không biết, cứ theo lệ cũ mà phát.” Giọng hắn lạnh nhạt.

Thẩm Lan ngẩn người, nghĩ cũng phải. Hắn sao lại biết một nha hoàn như nàng được lĩnh bao nhiêu.

Sau màn này, Bùi Thận đột nhiên thấy khó chịu, khoát tay đuổi nàng: “Ra ngoài đi.”

Thẩm Lan chẳng hiểu hắn nổi giận chuyện gì nhưng được nghỉ lau lưng thì nàng càng mừng, liền bỏ khăn lui ra.

Bùi Thận thấy nàng quay người là đi liền cau mày nói: “Đi đâu? Ra ngoài canh ở giường ngoài.”

Thẩm Lan đành bất đắc dĩ rời khỏi phòng tắm, đến bên lò trầm Bạc Sơn chưng hương Bồng Lai bằng cách cách thủy, thay chiếu sen, trải lên lớp chăn lụa Hàng Châu màu xanh nước, rồi buông móc ngọc từ chiếc màn sa trắng viền mực. Ánh sáng bên trong lờ mờ dịu nhẹ, Bùi Thận gối đầu lên gối trúc, khép mắt lại, hơi thở dần trở nên đều đặn.

Thẩm Lan nằm trên chiếc mỹ nhân tháp cách giường không xa, thẫn thờ ngẩn người. Trong phòng yên ắng, chỉ có hương thơm nhè nhẹ lan tỏa, đến cả ánh nắng cũng nhuốm vẻ an nhàn. Chẳng mấy chốc, nàng dần dần chìm vào giấc ngủ mơ hồ...

Bùi Thận tràn đầy tinh lực, chỉ chợp mắt một canh giờ đã tỉnh. Hắn vén màn sa liền trông thấy mỹ nhân nằm nghiêng không xa, vẫn còn đắm chìm trong giấc mộng thơm.

Đến gần mới thấy cái chăn mỏng vắt hờ hững, tóc mai thì rối loạn, trâm lệch nghiêng đi, khuôn mặt non nớt thuần khiết chỉ một vệt đỏ như hoa loang lổ nơi má, cánh tay trắng ngần lộ ra nửa đoạn, đặt ngang trước ngực.

Có lẽ nghe thấy tiếng bước chân, Thẩm Lan lập tức tỉnh lại. Nàng ngồi dậy, động tác uể oải, ánh mắt còn mơ màng, chỉ có đôi mắt to trong veo lấp lánh hơi nước ngẩng nhìn hắn, gương mặt in vài vết hằn do nằm trên chiếu trúc để lại. Những vết hằn đỏ ấy nổi bật trên làn da trắng muốt như mai đỏ giữa tuyết, thuần khiết mà quyến rũ đến lạ.

Bùi Thận thắt chặt hơi thở, nhìn một lúc mới dời mắt, cười trêu: “Thế nào? Mới ngủ một lúc đã không nhận ra ta rồi à? Hay là bị chiếu ngọc đè hỏng mặt mất rồi?”

Nghe vậy, Thẩm Lan đưa tay sờ má, lúc này mới phát hiện bên trái đúng là bị chiếu ép thành vài dấu hằn.

Nàng ngơ ngẩn một lúc mới tỉnh táo hẳn, lập tức ngồi dậy, cúi đầu đứng nghiêm trang. Lại là dáng vẻ cẩn thận dè dặt, ngoan ngoãn thường ngày.

“Gia, nô tỳ thất trách, lại dám ngủ quên.”

Tâm tình Bùi Thận rất tốt, mỉm cười nói: “Ngươi đẹp thế này, mặc vải thô áo cộc thật là phí.”

Thẩm Lan nào dám ăn diện, nàng chỉ muốn yên ổn chịu đựng ba năm mà thôi nên bèn thuận miệng bịa lý do: “Đại nhân đang giữ hiếu, ta đâu dám mặc đỏ mặc xanh?”

Vừa nhắc đến hai chữ “giữ hiếu”, sắc mặt Bùi Thận không đổi nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo như sương, lộ ra luồng hàn ý rét thấu xương, cứ như việc để tang cho sư phụ không phải do hắn cam tâm tình nguyện mà là bị ép buộc vậy.

Thẩm Lan cúi đầu nên không hề nhận ra, chỉ thấy kỳ lạ sao Bùi Thận lại không nói gì. Một lúc sau mới nghe hắn chậm rãi mở miệng: “Không cần lòe loẹt nhưng quần áo thế này thì đúng là tệ quá, nhìn vào cũng xấu hổ.” Nói rồi hắn quay đầu gọi người: “Trần Tùng Mặc, đi gọi vài tú nương tới đây.”

Trần Tùng Mặc thoáng sửng sốt, bình thường gia đâu thèm để tâm mấy chuyện lặt vặt này. Hắn chưa từng bận lòng chuyện nha hoàn hay bà tử mặc gì mà.

Dù trong lòng đoán được đôi phần nhưng cũng không dám nhìn nhiều, y vội cáo lui đi tìm tú nương.

Thẩm Lan thì tưởng rằng Bùi Thận định phát cho nàng đồng phục đi làm, nàng nghĩ bụng mai sau nghỉ việc mấy bộ đồ này có cần trả lại không nhỉ? Nếu không cần chắc đem bán cho tiệm cầm đồ cũng kiếm được chút tiền.

Lúc này đã là xế chiều, Bùi Thận vẫn chưa dùng bữa, Thẩm Lan bèn dọn cơm trưa lên bàn.

Cơm đào tiên, canh bích giếng, món sơn hải cầu làm từ cá tôm tươi, bánh tùng hoa làm từ phấn hoa thông và mật luyện, rau sam luộc xanh mướt, cá chép hấp tươi ngọt đậm đà, củ ấu trắng non giòn tan...

Thẩm Lan đứng sau lưng hầu hạ Bùi Thận dùng bữa âm thầm lè lưỡi, người ta nói ba đời mới biết ăn mặc, quả nhiên Bùi Thận là người sinh ra trong danh gia vọng tộc. Bữa cơm này tuy không phải mâm cao cỗ đầy nhưng đều là rau quả đúng mùa, tinh tế vô cùng.

Sau khi hầu Bùi Thận ăn xong, Thẩm Lan tiện tay ăn tạm vài món trong bếp, no bụng rồi quay về phòng.

Vừa đến cửa đã thấy Trần Tùng Mặc dẫn một tú nương tầm ngoài ba mươi tuổi đến, trong tay ôm một chồng quần áo: “Thấm Phương cô nương, gia sai ta mang y phục đến cho người.”

Trong viện này chỉ có Thẩm Lan là nha hoàn đúng tuổi, vì có mặt tú nương nên Trần Tùng Mặc cũng không tiện nán lại lâu, chỉ vội vàng dặn: “Đây là tú nương từ tiệm thêu Trần thị, cô nương có gì cần cứ nói với họ.”

Nói xong liền quay người đi mất.

Thẩm Lan cau mày nhìn đống y phục trong tay tú nương. Áo giáp tơ xanh nhạt, áo lụa lục đậu vạt chéo, áo khoác tơ Hàng Châu màu lam khổng tước, váy viền trắng xanh lam chàm, váy dệt chỉ vàng hoa văn trang điểm, váy xẻ hoa trăm loại xen kẽ lá sen, áo yếm viền vải trắng mỏng, hơn chục bộ lộng lẫy đến hoa cả mắt.

Dù đều là những màu sắc nền nã nhưng chất liệu của đống y phục này cũng quá mức sang trọng rồi. Trong lòng Thẩm Lan có đôi phần nghi hoặc, đãi ngộ của nha hoàn phủ Bùi Thận lại tốt đến thế sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play