Dãy phòng phía sau cách đó không xa, nàng vừa có động tĩnh, Trụy nhi đã chạy ra hóng chuyện.
“Thẩm Lan tỷ tỷ, mấy bộ y phục này đẹp quá đi mất!” Trụy nhi từng mấy lần qua lại với Thẩm Lan, thấy nàng dễ gần nên cũng chẳng sợ, chỉ chăm chú ngắm nghía đống váy áo lụa là kia bằng ánh mắt đầy ngưỡng mộ.
Thẩm Lan bừng tỉnh. Trong viện này, đám nha hoàn bà tử nàng đều từng gặp qua. Mặc dù bọn họ ăn mặc không đến nỗi tệ nhưng cũng chỉ là vải bông mịn là cùng, chưa từng ai mặc thứ gì nổi bật đến mức này.
Thẩm Lan không muốn gây sự chú ý nên mỉm cười với tú nương, vừa định mở lời, đã thấy người nọ bị nụ cười của nàng làm cho ngẩn ngơ, buột miệng nói: “Cô nương thật là xinh đẹp, những bộ y phục này mặc lên người cô nương chắc chắn là đẹp không sao tả xiết.”
Thẩm Lan chỉ nhẹ nhàng hỏi: “Là ngươi chọn những bộ này sao?”
Thấy mặt nàng không lộ vẻ vui mừng, tú nương nhất thời hoảng hốt, bà ta vội vàng giải thích: “Là một vị khách nam thân hình cao lớn đến chọn, chỉ bảo ta gói hết mấy bộ đẹp nhất trong tiệm mang đến đây. Nếu có gì không phải mong cô nương thứ lỗi.”
Nghe vậy, trong lòng Thẩm Lan mới nhẹ nhõm đôi chút. Có vẻ Bùi Thận chỉ sai Trần Tùng Mặc đi mua ít quần áo, không ngờ lại thành ra như vậy.
Nàng nói: “Mấy bộ y phục này quý giá quá, ta không dám mặc. Bên tiệm các ngươi có làm loại áo váy bằng vải bông không? Không cần đắt đỏ cũng không thể quá đơn sơ, chỉ cần nhìn gọn gàng, sạch sẽ là được.”
Tú nương cứ ngỡ đơn hàng này coi như tiêu tan, thần sắc thoáng ủ rũ: “Cô nương dù sao cũng là người của phủ Tuần Diêm ngự sử, ra đường cũng đại diện cho thể diện của chủ nhân. Dù không mặc gấm vóc ít ra cũng nên có vài bộ lụa là chứ!”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play