Thẩm Lan mở mắt, nhìn chằm chằm đỉnh màn. Chiếc màn này đã được Bùi Thận thay rồi, thay bằng chiếc màn thủy mặc có dây gấm móc bạc, trên đỉnh vẽ một bức Thu Thiệp Đồ.
Bùi Thận nghe hơi thở nàng không đều liền mở mắt, thấy đôi mắt ướt át của nàng vẫn mở, liền nhíu mày nói: “Vẫn chưa ngủ?”
Thẩm Lan không đáp lời, chỉ nhìn chằm chằm những người đi đường trên bức Thu Thiệp Đồ mà ngẩn ngơ. Một lúc lâu, nàng ngẩn ngơ nói: “Đẹp thật đấy.”
Bùi Thận liền liếc nhìn chiếc màn vài lần, vốn định nói bức tranh này quá cứng nhắc, đâu có gì đẹp, nhưng thấy tâm trạng nàng hơi tốt hơn, không còn mặt mày xám xịt như vừa rồi, hắn liền cười nói: “Nếu nàng thích, cứ bảo người đóng gói lại, mang về kinh thành là được.”
Thẩm Lan lắc đầu: “Không cần đâu.”
Những người đi đường đó leo núi vào mùa thu, nhìn vào mắt là muôn trùng núi non, biển mây tầng sóng, thật là tự do tự tại. Hà tất phải ràng buộc họ theo nàng về kinh thành.
Thẩm Lan nhắm mắt, khẽ nói: “Đợi chúng ta đi rồi, ngươi cứ tặng những thứ này cho người già neo đơn ở đây đi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play