Sáng sớm hôm sau, Trần Tùng Mặc liền đưa người kể chuyện đến.
Trên người nàng ấy mặc chiếc áo xanh lá cây rộng tay, quần ống rộng trắng và váy xanh thẫm, chừng hơn hai mươi tuổi, dung mạo bình thường, ôm một cây đàn tỳ bà bốn dây bằng gỗ hoàng hoa lê. Không hiểu sao, hai mắt lại bị che bởi một dải lụa trắng rộng hai ngón tay. Có một tiểu nha hoàn đỡ nàng ấy bước vào.
Thẩm Lan thấy nàng ấy liền giật mình hỏi: “Mắt của ngươi bị làm sao vậy?”
Vị tiên sinh mù đứng trước Thẩm Lan, cách rèm châu quỳ xuống đất dập đầu thật mạnh về phía tiếng nói của Thẩm Lan, khiến Thẩm Lan hơi ngẩn người, vội vàng nói: “Ngươi mau đứng dậy.” Nói xong, nàng liền định vén rèm châu ra đỡ nàng ấy.
Hai nha hoàn đứng bên cạnh thấy Thẩm Lan động đậy, cũng luống cuống tay chân đi đỡ người kể chuyện mù.
Người kể chuyện mù tuy không biết dung mạo Thẩm Lan nhưng nghe nàng bảo mình đứng dậy, hơn nữa tiếng bước chân ngày càng gần, rõ ràng là muốn đến đỡ mình, nhất thời trong lòng vừa hoảng sợ vừa may mắn. Nàng ấy thầm nghĩ chủ nhà lần này tính tình tốt, chắc hẳn công việc này dễ làm.
Nghĩ đến đây, nàng ấy trấn tĩnh lại, mở miệng, giọng nói trong trẻo uyển chuyển, hệt như tiếng chim oanh yến hót: “Đa tạ phu nhân.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT