Ánh nắng mùa đông chiếu vào trong phòng luôn có vẻ gay gắt hơn thường lệ. Hạ Thần ngồi trước bàn làm việc, thất thần nhìn bản đơn xin nghỉ việc đặt trên bàn.
"Hạ Thần." Giọng nói mang theo ý cười vang lên từ cửa, “Em vượt qua bài kiểm tra của thầy Alquin rồi đó.”
Một dáng người vui vẻ bước vào văn phòng, gương mặt rạng rỡ nụ cười: “Vậy là em chính thức trở thành học trò của nhà thiết kế quốc tế Alquin rồi!”
Cô gái vừa cười vừa nhào vào lòng hắn, đôi mắt long lanh sáng rỡ nhìn anh chăm chú.
Lâm Vãn và Vân Thư Ninh chỉ có vài nét tương đồng ở khuôn mặt, nhưng khí chất thì khác biệt hoàn toàn. Lâm Vãn lúc nào cũng tràn đầy sức sống, dường như chẳng điều gì có thể khiến cô gục ngã.
Giọng nói của cô ta cũng ngọt ngào, bất kể nói gì cũng mang theo chút nũng nịu, hoàn toàn đối lập với âm điệu lành lạnh, đượm buồn của Vân Thư Ninh.
Hạ Thần cau mày, gạt bỏ những suy nghĩ rối ren ấy sang một bên.
"Nhà thiết kế Lâm của chúng ta quả nhiên rất giỏi." Hắn mỉm cười ôm lấy cô ta “Chúng ta đi ăn mừng một bữa nhé.”
"Em thật không ngờ phương án dự bị lại giành được giải quán quân." Lâm Vãn dụi đầu vào lòng hắn, khóe mắt liếc thấy lá đơn xin nghỉ việc trên bàn.
“Thư ký Vân muốn nghỉ việc à?”
"Ừ." Hạ Thần gật đầu.
"Đáng tiếc thật." Lâm Vãn nhận ra điều bất thường nơi hắn, nhưng vẫn giả vờ không biết gì, mỉm cười hỏi, “À đúng rồi, người phá hỏng chiếc váy thiết kế của em hôm đó bắt được chưa?”
"Vẫn chưa." Tay Hạ Thần ôm cô ta khẽ cứng lại một thoáng, rồi nhanh chóng đánh trống lảng, “Tối nay em muốn ăn gì, anh bảo người đặt chỗ.”
Hắn không biết phải giải thích với cô ta thế nào về chuyện của Vân Thư Ninh, đành tạm giấu đi.
"Vậy thì để em nghĩ cho kỹ." Lâm Vãn cúi đầu, che đi ánh mắt âm u.
Chuyện hôm đó ầm ĩ đến thế, sao cô ta lại không biết là ai gây ra? Hạ Thần vì sao phải giấu cô ta?
Ngoài việc anh có tình cảm với người đó, cô ta không nghĩ ra lý do nào khác.
Vân Thư Ninh tưởng rằng nghỉ việc là xong sao?
Thời gian sắp tới, cô ta phải theo thầy học tập, sẽ không thể chăm chú theo sát người bên cạnh Hạ Thần, vậy nên…
“Nghĩ xong chưa?”
“Ừ, chúng ta đi ăn đồ Nhật nhé.”
…
"Đinh."
Sáng hôm sau, Lâm Vãn bị tiếng thông báo của điện thoại đánh thức. Cô ta cau mày cầm máy lên sáng sớm như vậy, ai lại gọi cho cô ta?
【Nhắc nhở: Ngày 7 tháng 12 – Sinh nhật Úc Thành】
Hôm nay là sinh nhật của Úc Thành.
Cô ta nhướng mày, cười nhẹ rồi bấm gọi số điện thoại quen thuộc kia.
"Úc Thành." Giọng cô ta nghe trong trẻo dễ nghe, nhưng lại mang chút mỏi mệt nhè nhẹ, “Chúc mừng sinh nhật anh.”
"Ai chọc giận em rồi?" Úc Thành ngồi trong căn phòng tối om, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ màn hình điện thoại rọi vào gương mặt hắn.
Hắn bắt máy, mở miệng với giọng chắc nịch.
"Làm gì có." Lâm Vãn ngồi trên giường, bật cười phản bác.
“Là ai?”
"Thật sự không có mà." Cô ta tùy tiện phẩy tay, rồi lại nhận ra người ở đầu dây bên kia chẳng thể thấy, liền lúng túng đặt tay xuống, “Gần đây anh thế nào? Có ăn uống đúng giờ không?”
"Có." Úc Thành mặt không đổi sắc nói dối. Đối với hắn, nói dối dễ như uống nước, “Bây giờ sức khỏe anh ổn hơn nhiều rồi.”
"Em không tin." Rõ ràng Lâm Vãn hiểu rõ tính hắn, thẳng thắn đáp lời, “Mở video đi.”
"Anh vừa tắm xong, em chắc chứ?" Hắn khẽ lắc ly rượu trong tay. Bộ đồ ngủ trên người hắn còn đỏ hơn cả rượu vang trong ly, đậm đặc như máu.
Hắn cong môi, nở nụ cười nửa vời như thật như đùa.
"Thôi vậy." Lâm Vãn lẩm bẩm, hai má cũng ửng hồng, “Anh tự lo cho mình đi nhé, em cúp máy đây.”
"Em vẫn chưa nói ai làm em giận." Giọng Úc Thành thong thả vang lên, mang theo một nhịp điệu lạ lùng như thể đang mê hoặc, khiến người ta muốn kể hết mọi uất ức.
"Thật ra…" Lâm Vãn mấp máy môi, cuối cùng chỉ khẽ thở dài, “Thôi, cũng không có gì quan trọng.”
"Nếu để anh tự điều tra, hậu quả anh không đảm bảo đâu." Giọng hắn nghe như đang đùa, nhưng cô ta biết từng chữ hắn nói đều là sự thật.
Lúc họ mới quen nhau, Úc Thành chỉ là con riêng không mấy tiếng tăm của nhà họ Úc. Nhưng vài năm trôi qua, người thừa kế Úc gia người thì chết, kẻ thì trọng thương, chỉ có hắn là người cuối cùng còn đứng vững.
Cô ta không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng có một điều chắc chắn: Úc Thành tuyệt đối không đơn giản như vẻ ngoài hắn thể hiện.
Cũng chính vì vậy mà cô ta mới gọi cuộc điện thoại này.
Cô ta khẽ thở dài, kể lại toàn bộ chuyện vừa xảy ra.