Trước cánh cửa văn phòng trang nhã sáng sủa, không ít người lén lút rón rén đi ngang qua, vểnh tai nghe ngóng động tĩnh bên trong.
“Không ngờ được luôn, thư ký Vân mà lại là loại người như thế.”
“Đúng đó, cô Lâm chuẩn bị cho cuộc thi ngày mai bao lâu rồi, vậy mà thư ký Vân lại phá hỏng chiếc váy dự thi của cô ấy.”
“Tôi vốn đã thấy Vân Thư Ninh không phải người tốt lành gì, giờ xem ra đúng thật.”
“Chuẩn luôn, nhìn thì lúc nào cũng tỏ vẻ thanh cao, rốt cuộc cũng chỉ là một thư ký, cao quý cho ai xem chứ?”
“Nếu không phải vì cô ta trông hơi giống cô Lâm...”
Tiếng bàn tán lảng vảng bên tai khiến Vân Thư Ninh nhíu mày đầy bực bội. Cái đoàn phim này không có quy củ gì hết à?
Không đúng!
Cô nhớ rõ tối qua mình còn ở nhà, sao giờ lại vô cớ xuất hiện ở nơi quái quỷ này?
Bị bắt cóc? Trò đùa ác ý? Show thực tế?
Trong đầu cô lướt qua hàng loạt khả năng, cho đến khi ánh mắt dừng lại trên đôi tay của chính mình.
Đôi tay ấy đẹp đến lạ kỳ xương ngón tay thon dài, trắng trẻo, mạch máu xanh mờ hiện lên càng khiến nó có thêm vài phần sức sống ẩn hiện dưới vẻ mong manh.
Đây không phải tay của cô. Dù tay cô trước giờ cũng từng được khen là đẹp, nhưng so với đôi tay này thì còn kém xa.
Khi cô còn đang ngơ ngác, phía trước chợt vang lên một giọng nam đầy tức giận:
“Vân Thư Ninh, chuyện cô làm đều có ghi hình hết đấy.” Hạ Thần nhìn người con gái đang ngồi bệt dưới đất, cúi đầu không đáp, ánh mắt càng thêm căm ghét. “Cô có biết chiếc váy cô phá hỏng sẽ gây tổn thất lớn cỡ nào cho công ty không?”
Phá hỏng váy?
Vân Thư Ninh cúi đầu, kín đáo quan sát bốn phía. Đây có vẻ là một văn phòng mà còn là văn phòng cực kỳ sang trọng, vì chậu lan đặt nơi góc phòng kia, giá ít nhất cũng phải cả trăm triệu.
Không ai lại bỏ số tiền lớn như thế chỉ để trêu một diễn viên hạng mười ba như cô.
Nếu không phải trò đùa thì…
Cô chợt nghĩ đến điểm mấu chốt trong lời của người đàn ông vừa rồi, và bất giác nhớ đến bộ phim chuyển thể từ tiểu thuyết mà cô sắp đóng《Dành trọn yêu thương cho em》.
Đây là một tiểu thuyết kiểu tổng tài ngôn tình rất nổi tiếng những năm trước, kể về nữ chính vì hiểu lầm mà chia tay nam chính, rồi kết giao với các nam phụ, liên tục vả mặt dàn nữ phụ, cuối cùng hóa giải hiểu lầm, quay lại bên nam chính.
Trong đó, nữ phụ trùng tên với cô, vì yêu thầm nam chính nên nhiều lần tìm cách hãm hại nữ chính, cuối cùng nhân lúc công ty gặp sự cố mất điện, không có camera giám sát, đã phá hỏng chiếc váy mà nữ chính dùng để thi thiết kế thời trang.
Chẳng lẽ... cô đã xuyên sách?
Nghĩ tới kết cục của nữ phụ, toàn thân Vân Thư Ninh lạnh toát mồ hôi. Vì chính cô là người đóng vai nữ phụ này nên nhớ rõ kết cục khắc cốt ghi tâm.
Bởi vì phá hỏng chiếc váy mà nữ chính dày công thiết kế, cô bị nam chính báo cảnh sát, rồi dưới sức ép của nam chính và các nam phụ, cuối cùng bị kết án năm năm tù giam.
Những người ái mộ nữ chính thậm chí còn sắp xếp người "chăm sóc đặc biệt" cho nữ phụ trong tù. Khi nữ phụ không chịu đựng nổi nữa, có người đã dạy cô cách giả bệnh tâm thần để trốn khỏi án phạt. Cô đã thành công rời khỏi trại giam.
Nhưng chờ đợi cô lại là một địa ngục khác.
Người mắc bệnh tâm thần đương nhiên sẽ có nơi chuyên biệt để giam giữ họ. Huống chi, ở bệnh viện tâm thần muốn làm trò gì còn dễ hơn cả trong tù.
Vân Thư Ninh cúi gằm đầu, bàn tay chống đất dần siết chặt.
Chỉ cần cô xuyên tới sớm hơn một chút thôi cũng được! Giờ thì nguyên chủ đã làm hết mọi chuyện, nam chính cũng phát hiện ra rồi, giờ cô có nói gì đi nữa cũng không ai tin.
Giờ phải làm sao mới được đây??!!
Cô một chút cũng không muốn biết nhà tù trong thế giới này trông thế nào đâu!
"Những chuyện cô đã làm, tôi sẽ giải quyết bằng con đường pháp luật..." Hạ Thần nhìn cô gái đang ngồi bệt dưới đất, cúi đầu không nhúc nhích, chẳng còn chút kiên nhẫn nào trong giọng nói.
Đã là người thì phải chịu trách nhiệm với hành động của mình.
"Ha." Một tiếng cười nhạt đầy châm chọc vang lên, phá vỡ không khí tĩnh lặng trong văn phòng.
Hạ Thần nhíu mày, quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh. Từ góc nhìn của hắn, chỉ thấy được nửa bên mặt cô. Mái tóc dài che khuất khiến thần sắc cô trở nên khó đoán.
Ngón tay hắn khẽ gõ nhịp trên mặt bàn Vân Thư Ninh đang định liều chết liều mạng đây mà?
“Cô còn gì muốn biện minh sao?”
Nghe thấy câu hỏi của hắn, Vân Thư Ninh hít sâu một hơi, chậm rãi ngồi thẳng dậy. Mái tóc rũ xuống theo chuyển động, để lộ một gương mặt nghiêng lạnh lùng nhưng vô cùng kiều diễm.
Vừa rồi, cô chợt nhớ tới một nhân vật công cụ hình người vốn đã mất tích ngay từ đầu truyện người chú của nam chính, Hạ Nghiễn.
Chính Hạ Nghiễn là người xây dựng nên đế nghiệp nhà họ Hạ, để nam chính có thể đường hoàng đấu với các nam phụ, tha hồ dây dưa với nữ chính.
Nhân vật này trong truyện được miêu tả rất ít, chủ yếu chỉ vài dòng lướt qua dưới góc nhìn của nam chính.
Hạ Nghiễn là người bẩm sinh lạnh nhạt, không có thân thích, không có bạn bè, ngay cả trợ lý bên cạnh cũng chỉ gặp anh vào lúc làm việc, hành tung thất thường.
Cho nên khi anh mất tích, gần như chẳng ai thật sự bận lòng đi tìm. Vài năm sau, khi tập đoàn Hạ thị rơi vào hỗn loạn vì không có người đứng đầu, nam chính mới xuất hiện như một vị cứu tinh, lấy thân phận người thừa kế ra tay cứu vãn, trở thành người cầm quyền thực sự.
Truyện chủ yếu xoay quanh góc nhìn của nam nữ chính, nếu không vì cô đã đọc kỹ nguyên tác, e rằng cũng sẽ bỏ qua sự tồn tại của nhân vật này.
Không thành công thì cũng phải thành nhân!
Dù cô làm gì, cũng chẳng thể tệ hơn hiện tại.
Nghĩ đến đây, Vân Thư Ninh gom hết kỹ năng diễn xuất của mình, chậm rãi nhưng kiên quyết đứng dậy.
Biểu cảm, giọng nói, hình thể, vị trí: một diễn viên giỏi không thể thiếu bất kỳ yếu tố nào.
Dáng người cô đứng thẳng tắp, toàn thân toát lên khí chất quyết liệt không gì lay chuyển được. Nhưng gương mặt lại cực kỳ bình thản, như thể đã sẵn sàng đánh đổi tất cả.
Cô khẽ cất giọng, nhẹ nhàng, không chút công kích, chỉ là từng lời lại khiến ánh mắt Hạ Thần tối sầm xuống: “Tổng giám đốc Hạ thật giỏi lợi dụng quy tắc nhỉ.”
“Bốn năm trước, có chuyện xảy ra, tại sao anh không chọn con đường pháp luật?”