Đó là một tấm ảnh chụp lúc nguyên chủ còn học đại học, được nhận học bổng tư nhân. Trong ảnh, nhiều sinh viên đứng phía trước sân khấu để nhận thưởng, bên dưới khán đài, người ngồi ở hàng đầu là người tài trợ cho khoản học bổng này tổng giám đốc nhà họ Hạ, Hạ Nghiễn.
Tuy xuất thân nghèo khó nhưng thành tích của nguyên chủ lại cực kỳ xuất sắc. Trong kỳ thi đại học, cô phát huy vượt bậc, đậu vào một trường 985 ở thủ đô. Ngay năm nhất, với điểm số nổi trội, cô ấy đã giành được học bổng tư nhân có giá trị lớn đến mức khó tin.
Vân Thư Ninh bước đến cạnh tường, gỡ tấm ảnh kia xuống.
Trong ảnh, nguyên chủ nở nụ cười rạng rỡ chân thành, hoàn toàn khác biệt với gương mặt điềm tĩnh và tự chủ trong ký ức cô còn giữ.
Cô lướt qua gương mặt ấy, ánh mắt dừng lại ở bảng tên trên bục lãnh đạo. Dù dòng chữ rất nhỏ, nhưng mơ hồ vẫn có thể nhận ra hai chữ "Hạ Nghiễn".
Góc chụp này quá lệch nên không ghi lại được hình ảnh của Hạ Nghiễn, nhưng với cô, như thế là đủ.
Một chuyện tình vượt qua khoảng cách thân phận, thuần khiết và sâu sắc, đang từ từ hé mở trước mắt cô, có tiếng cười, có nước mắt, cũng có tự ti và cãi vã.
Vân Thư Ninh nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu. Từ giây phút này, cô có một người mình yêu sâu đậm đến khắc cốt ghi tâm, người đó chính là Hạ Nghiễn.
Khi mở mắt ra, cả người cô như thay đổi, trong ánh nhìn ngập tràn lưu luyến và quyến luyến không rời.
Hạ Thần đang ngẩn ngơ nhìn tấm ảnh trong tay. Người trong ảnh cười tươi rạng rỡ, hoàn toàn khác hẳn với cô thư ký Vân lạnh lùng trong ấn tượng của hắn.
Trong ký ức của hắn, Vân Thư Ninh là kiểu người dù sốt cao đến ba mươi chín độ cũng phải làm xong việc mới chịu vào viện, luôn bình tĩnh và chặt chẽ.
Hắn hiếm khi thấy cô cười. Dù có cười, cũng chỉ là nụ cười lễ phép, xa cách, mang tính công việc.
Hai ngày trước hắn đã cho người điều tra về quá khứ của cô. Nhưng vì chuyện đã lâu nên tư liệu còn lại rất ít.
Dù vậy, chỉ vài dòng ngắn ngủi cũng đủ vẽ lên một đoạn quá khứ chật vật khiến người ta không khỏi xót xa.
Hạ Thần đặt tấm ảnh xuống, cầm lên một tập hồ sơ khác.
Trong đó ghi lại những chuyện xảy ra thời đại học của Vân Thư Ninh, đồng thời có cả đoạn cô gặp Hạ Nghiễn.
Chú của hắn xưa nay sống khép kín, ngoài công việc, gần như không giao tiếp với ai. Rất ít người thật sự hiểu chú ấy.
Thông tin về hành tung của chú đa phần đều bị chính chú xóa bỏ. Nếu không nhờ tấm ảnh này không có mặt chú, thì có lẽ mọi manh mối đã bị xóa sạch.
Hạ Thần buông tập hồ sơ xuống, bóp nhẹ sống mũi như bất lực. Hắn đã hỏi trợ lý cũ của chú mình, nhưng người đó cũng chỉ trả lời qua loa.
Chỉ nói rằng trước khi mất tích, đúng là chú có nhiều hành vi bất thường, đến công ty cũng ít hơn. Nhưng chú không thích ai can thiệp vào chuyện riêng, nên chẳng ai biết nguyên nhân.
Nếu Vân Thư Ninh không nói dối, thì rất có thể giữa cô và chú hắn thật sự từng có quan hệ yêu đương.
Nghĩ đến nét mặt của cô trong văn phòng hôm đó, Hạ Thần dựa vào lưng ghế, cảm thấy mệt mỏi.
Ánh mắt của một người sẽ không biết nói dối cô ấy thật sự rất yêu chú của hắn, thậm chí sẵn sàng đối đầu với mọi thứ vì chú ấy.
Vậy thì… hắn phải gọi cô là "thím nhỏ" sao?
Nghĩ vậy, vẻ mặt hắn nghiêm trọng, rút điện thoại ra, bấm số gọi cho cô.
“Là tôi.”
Trong hai ngày qua, Vân Thư Ninh đã ghi nhớ kỹ mọi chi tiết về sở thích của Hạ Nghiễn mà trong sách có nhắc đến. Cô còn dựa vào tính cách của cả hai để biên ra một câu chuyện tình yêu chặt chẽ hợp lý.
"Hạ tổng." Cô bắt máy, dùng giọng điệu cô đã luyện suốt hai ngày, âm sắc phù hợp với thân phận hiện tại, bình tĩnh không gợn sóng.
Từ lâu cô đã biết mình có khả năng điều khiển giọng nói rất tốt. Hơn nữa, chất giọng nguyên chủ vốn đã dễ nghe, sau khi được cô rèn luyện, hai bên kết hợp lại càng tạo nên một giọng nói khiến chính cô cũng thấy bất ngờ.
Hạ Thần ngẩn người khi nghe giọng nói bên kia điện thoại.
Trước kia, giọng cô... dễ nghe đến vậy sao?
"Hôm nay cô có thời gian không?" Hắn lấy lại bình tĩnh, giọng điệu bất giác mang theo vài phần lễ độ và tôn trọng hơn trước.
Nếu cô thật sự là người yêu của chú hắn, thì hắn cũng nên coi cô như nửa bậc trưởng bối mà đối xử.
"Có." Vân Thư Ninh trả lời nhẹ nhàng, giọng vẫn giữ được sự trầm tĩnh.
Cô biết chắc chắn Hạ Thần sẽ tìm cô dù là để xác minh thông tin hay để minh oan cho bản thân, đều cần có sự hiện diện của cô.
Nên suốt hai ngày qua, cô đã chuẩn bị cho việc này.
Hạ Thần nghe xong câu trả lời, có chút nghẹn lời: “Cô không định hỏi tại sao tôi lại tìm cô sao?”
“Anh thấy cần thiết à?”
Nghe vậy, ánh mắt hắn dao động, tay cầm điện thoại bất giác siết chặt.
Trước đó cô nói chuyện rất ít, hắn chỉ cảm thấy giọng cô êm tai. Nhưng giờ khi cô nói nhiều hơn, hắn mới thật sự cảm nhận được sức quyến rũ trong giọng nói ấy.
Rất nhẹ, rất mơ hồ, lại vô cùng dịu dàng, xen vào đó là một nỗi bi thương như ăn sâu vào cốt tủy.
"Là tài liệu liên quan đến vụ mất tích của chú tôi." Hắn dừng một chút, nói tiếp bằng giọng nhẹ nhàng, “Cô có muốn xem không?”
Chuyện Hạ Nghiễn mất tích, người có khả năng được lợi nhất chính là hắn, vì thế hắn từng bị điều tra rất kỹ, nhưng cuối cùng vẫn chứng minh được bản thân vô tội.
Mọi tài liệu liên quan, hắn đều lưu giữ.
"Được." Vân Thư Ninh đáp khẽ, trong giọng có chút run run.
"Chú tôi không thích ai xâm phạm vào cuộc sống riêng tư." Hạ Thần nghe câu trả lời của cô, dừng lại một thoáng, trong giọng bất giác mang theo một tiếng thở dài không rõ, “Nhưng nếu là người thân quen, chắc cũng không vấn đề gì.”
“Vân tiểu thư, nếu cô không ngại, chúng ta gặp nhau ở biệt thự của chú tôi nhé.”
“Được.”