Sau mười phút đứng trong gió lạnh, cảm thấy màn trình diễn đã đạt tiêu chuẩn, Vân Thư Ninh khẽ động ngón tay đông cứng, nhẹ nhàng giơ tay.
Một chiếc taxi dừng lại trước mặt cô.
Bên trong văn phòng, trợ lý Vương cầm tài liệu vội vã bước vào, thấy sếp đang thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ thì đổi ngay giọng điệu, đọc to nội dung văn bản:
“Tổng giám đốc, đây là tài liệu mà nhà thiết kế Lâm cần gấp...”
Trước giờ tổng giám đốc luôn đặt yêu cầu của nhà thiết kế Lâm lên hàng đầu. Đây là lần đầu tiên hắn tỏ vẻ thờ ơ như vậy.
Nhưng là một trợ lý vàng, trợ lý Vương chưa bao giờ để nghi ngờ lộ ra mặt. Hắn chỉ cần phục tùng còn những chuyện khác, có thể đợi tan ca rồi nghiền ngẫm… nếu như thật sự được tan ca đúng giờ.
“Những thứ này cậu nhanh chóng mang tới cho Vãn Vãn.”
Hạ Thần thu ánh mắt lại sau khi thấy cô gái dưới tầng đã lên xe, thản nhiên nói.
Trợ lý Vương gập tài liệu lại, không hỏi gì, dứt khoát gật đầu: “Vâng.”
Trên taxi, bác tài tóc hoa râm nhìn cô gái qua gương chiếu hậu, lắc đầu thở dài:
“Cô gái à, tôi nói này, đời người không có gì là không vượt qua được cả.”
Ông bật đài, tìm một bản nhạc nhẹ nhàng, nói tiếp:
“Tuổi trẻ như cô, thất tình, thất nghiệp, đều là chuyện nhỏ...”
Nghe giọng nói đầy quan tâm của bác tài, Vân Thư Ninh dời mắt khỏi khung cửa kính.
Cô rất hoang mang. Cô không biết mình có đang mơ không, cũng không biết nên làm gì tiếp theo.
Nhưng khi nghe những lời lải nhải chân thành ấy, cô bỗng cảm thấy có một cảm giác chân thực len lỏi vào lòng.
Dù cô chỉ một thân một mình tới thế giới này, vẫn có người quan tâm cô dù chỉ là một người xa lạ.
“Cảm ơn bác.”
Cô cúi đầu che đi vẻ hoảng hốt trên mặt, đến khi ngẩng lên, nụ cười trên môi đã dịu dàng chân thành hơn vài phần:
“Cháu không sao rồi ạ.”
Xuống xe, Vân Thư Ninh dựa vào ký ức nguyên chủ tìm đến căn hộ nơi cô đang sống.
Sau khi đóng cửa lại, cô vẫn giữ nét mặt như ban nãy, lấy điện thoại trong túi ra, cài phần mềm kiểm tra camera ẩn, rà soát quanh nhà một vòng.
Xác nhận an toàn xong, cô ngã phịch lên giường.
Cô tàn nhẫn cấu vào cánh tay mình, không hề nương tay.
“Á…”
“Quả nhiên không phải mơ...”
Vân Thư Ninh xoa xoa phần tay đau nhức, đưa mắt nhìn căn hộ xa lạ, mệt mỏi nhắm mắt.
Nếu tất cả là thật, vậy thì lời nói dối cô vừa bịa ra trước mặt nam chính…
Vân Thư Ninh bỗng dưng bật dậy như thể đang hấp hối. Cơn buồn ngủ phút chốc tan biến.
Cô thật sự có thể sống sót tới khi truyện kết thúc không?
Nếu cô nhớ không nhầm, nữ phụ trùng tên với cô trong truyện thường xuyên giở trò hãm hại nữ chính, lén tiết lộ đời tư tình ái của nam chính sau khi nữ chính rời đi, cố gắng chia rẽ hai người.
Sau khi nam nữ chính trùng phùng, cãi nhau năm lần thì ba lần đều do cô gây ra.
Nếu chỉ bằng ấy tội danh đã đủ để đưa cô vào viện tâm thần, thì cái danh “bạn gái của Hạ Nghiễn” cô bịa ra chắc đủ để khiến cô bị nhốt tới chết.
Nam chính tuyệt đối không tin lời một phía. Giờ này chắc hắn đang cho người điều tra mối quan hệ giữa cô và Hạ Nghiễn.
Mà cô và Hạ Nghiễn thì có thể có quan hệ gì cơ chứ?
Vân Thư Ninh đưa tay che mặt, che đi sự tuyệt vọng hiện rõ trong mắt.
Nhưng cô không hối hận vì lời nói dối kia. Chỉ cần sống thêm được một ngày, là thêm một phần hi vọng.
Trước khi Hạ Nghiễn mất tích, nguyên chủ chỉ là một sinh viên bình thường, hoàn toàn không có cơ hội gặp anh, chứ đừng nói đến chuyện yêu đương khắc cốt ghi tâm.
Giờ điều quan trọng nhất là tìm một điểm giao nhau giữa nguyên chủ và Hạ Nghiễn, dù chỉ là một lần lướt qua, hay chỉ là một lần đứng từ xa ngắm nhìn.
Chỉ cần có một lần như vậy, là đủ.
Nguyên chủ trong truyện chỉ là một trong số nhiều nữ phụ ác độc, hoàn toàn không được miêu tả nhiều.
Vân Thư Ninh chống trán suy nghĩ. Nếu không tìm ra được gì từ nội dung truyện, cô đành phải bám lấy ký ức của nguyên chủ.
Cô có thể cảm nhận được ký ức của nguyên chủ, nhưng lại rất mờ nhạt, như có một lớp sương mỏng chắn giữa hai bên.
Nguyên chủ cũng giống cô, cha mẹ mất sớm. Nhưng khác ở chỗ, cô bị đưa vào trại trẻ mồ côi, còn nguyên chủ thì được họ hàng thay nhau nuôi dưỡng.
Cuộc sống ký sinh như thế tất nhiên không dễ dàng, nên nguyên chủ sớm rèn luyện được tính cách giỏi quan sát, biết che giấu bản thân.
Khi đối diện với Hạ Thần, cũng vậy.
Cô ấy biết Hạ Thần có người trong lòng, biết vì sao mình được ưu ái, nhưng vẫn giả vờ như chẳng biết gì.
Trong bóng tối, cô ấy tìm hiểu mối quan hệ giữa nam nữ chính, âm thầm bắt chước phong thái của nữ chính: kiên cường, dũng cảm, tự lập và độc lập.
Nhưng cô ấy cũng hiểu rõ, bản thân không thể mãi là người thay thế.
Vì vậy trong quá trình tiếp cận Hạ Thần, cô ấy luôn khắc sâu những điểm khác biệt với nữ chính ví dụ như nữ chính hay cười, cười dịu dàng, cười vui vẻ; thì cô ấy lại luôn giữ vẻ điềm tĩnh, trầm ổn.
Nguyên chủ chưa từng thể hiện rõ tình cảm với Hạ Thần, vì cô ấy biết, thứ có được quá dễ dàng, sẽ không ai trân trọng.
Nếu bộc lộ tình cảm, cô ấy sẽ chẳng khác gì đám phụ nữ mê đắm hắn.
Cô ấy chỉ xử lý công việc như thường, nhưng lại cố tình để Hạ Thần cảm nhận được sự để tâm lờ mờ của cô ấy vừa gần, vừa xa.
Nếu nữ chính không quay về, có lẽ một thời gian nữa cô ấy thật sự đã thành công.
Nhưng... nữ chính đã quay lại.
Nguyên chủ như thể bị mất lý trí, không còn sáng suốt như trước. Cô ấy bắt đầu xúi giục các nữ phụ khác hãm hại nữ chính, còn âm thầm tung tin về đời tư mập mờ của Hạ Thần sau khi nữ chính rời đi.
Nghĩ đến đây, Vân Thư Ninh buông tay, xoa nhẹ chân tay đã tê mỏi sau một thời gian dài giữ nguyên tư thế.
Cũng không biết có nên thấy may mắn hay không, bởi nguyên chủ chưa từng tự mình ra tay, hầu hết đều là mượn dao giết người, ngoại trừ lần tự tay hủy bộ lễ phục ấy.
Nghĩ vậy thì, lời nói dối mà cô vừa bịa ra, dường như cũng có chút sức nặng.
Dù sao, những việc nguyên chủ từng làm, nếu nhìn từ một góc độ khác, cũng giống như đang cố gắng nói cho nữ chính biết bộ mặt thật của nam chính.
Nhưng lúc này, điều quan trọng nhất vẫn là phải tìm ra hoặc nghĩ ra một cơ duyên gặp gỡ giữa cô và Hạ Nghiễn.
Phải làm thế nào mới được?
Vừa nghĩ đến đây, ánh mắt Vân Thư Ninh khẽ lay động, rơi vào bức ảnh dán trên tường cách đó không xa cô dường như đã tìm được thời điểm họ gặp nhau lần đầu.