Nắng trưa ấm áp rọi qua ô cửa sổ phòng ngủ, trải lên giường khiến người ta buồn ngủ rũ rượi.
Vân Thư Ninh đặt điện thoại xuống, giơ tay lên che trán để chắn ánh nắng chói mắt kia.
Trước khi xuyên vào sách, ngày nào cô cũng vội vã chạy khắp các đoàn phim, cúi đầu nhẫn nhịn trước mặt đạo diễn, chỉ để đổi lấy một vai phụ nhỏ xíu chẳng đáng nhắc đến.
Cô không có gia thế, không có tiền bạc, cũng không muốn cúi đầu trước thế lực, vậy nên chỉ có thể từng bước từng bước tự mình nỗ lực, không dám dừng lại dù chỉ một chút.
Sau khi đến thế giới này, vì đã xử lý xong mối nguy lớn nhất của nguyên chủ, cô cuối cùng cũng có thể thong thả một chút, sống như một người bình thường.
Nguyên chủ vốn là người không thích chia sẻ cuộc sống cá nhân lên mạng, điều này lại giúp cô tránh được không ít phiền toái.
Là một nghệ sĩ từng hoạt động trong giới giải trí, cô hiểu rõ hậu quả nếu bị người ta đào lại phát ngôn không phù hợp ngày xưa sẽ rắc rối đến mức nào.
Trong lúc suy nghĩ miên man đủ thứ chuyện, vẻ mặt cô thảnh thơi, bình yên.
"Hình như đến giờ ăn rồi." Vân Thư Ninh ngồi dậy, duỗi lưng một cái.
Khi sống một mình, cuộc sống dần trở nên không có quy luật gì cả dậy lúc mười giờ sáng, ngủ tận nửa đêm trở thành thói quen thường nhật.
Trong lúc rửa mặt, cô nhìn người trong gương rồi hài lòng gật đầu.
Do ăn uống và ngủ nghỉ không điều độ trong mấy ngày qua, hiện tại trông cô gầy đi rõ rệt, sắc mặt cũng tái nhợt đến không khỏe mạnh.
May mà cơ thể này vốn xinh đẹp trời ban, dù cô có "ngược đãi" thế nào cũng không đến nỗi tìu tụy, chỉ càng toát lên vẻ yếu ớt, mong manh, mang nét u sầu của người từng chịu nhiều thương tổn.
Một người từng mất đi người mình yêu, không còn ý nghĩa sống bộ dạng hẳn là phải như cô bây giờ.
Cô giơ tay lên, nhìn cổ tay mình mảnh khảnh đến mức như chỉ cần dùng chút sức là có thể bẻ gãy.
Ngày mai cô sẽ đến nhà họ Hạ, trạng thái hiện tại quả thực rất ổn. Tuy Hạ Thần đã đồng ý sẽ cố gắng không gặp mặt cô, nhưng cô vẫn phải chuẩn bị cho mọi tình huống bất ngờ có thể xảy ra.
Cô không được phép sai sót, chỉ có như vậy mới có thể sống sót ở thế giới này.
Vân Thư Ninh nhàn nhã bước đến trước tủ lạnh, định xem trưa nay ăn gì.
…
Tủ lạnh trống không, chỉ còn lại một chai nước khoáng đứng chơ vơ ở đó, tựa như đang trào phúng nhìn cô.
Cô nghiến răng, cầm chai nước lên rồi đóng sầm cửa tủ lạnh lại.
Từ trước đến nay cô vẫn rất cẩn thận, vì sợ Hạ Thần theo dõi nên suốt mấy ngày nay cô không gọi một đơn đồ ăn nào, cũng không ra khỏi cửa, tạo nên hình tượng một người đang chìm đắm trong đau khổ như thật.
Đã diễn nhiều ngày như vậy, cô không muốn thất bại vào lúc này.
Uống xong nước, cô lười biếng đặt chai lên bàn, lại cầm lấy điện thoại, chuẩn bị tiếp tục tìm hiểu kỹ hơn về thế giới này.
Thế giới này nhìn chung không khác mấy so với thế giới cô từng sống, chỉ có vài cái tên là cần ghi nhớ kỹ hơn mà thôi.
Vân Thư Ninh nhìn ảnh hiển thị trên màn hình điện thoại, bất đắc dĩ nhắm mắt lại.
Nam phụ Úc Thành trong truyện là kiểu nhân vật có vấn đề thần kinh nghiêm trọng, con riêng của chủ gia tộc họ Úc, từ nhỏ đã bị bắt nạt. Năm đó, nữ chính đưa cho hắn một chiếc ô trong cơn mưa lớn, thế là hắn nhớ suốt mười mấy năm trời.
Người đã đưa cô từ nhà tù đến bệnh viện tâm thần, chính là hắn.
Nghĩ đến đây, cô thấy nhẹ nhõm phần nào, may mà hiện giờ mọi chuyện vẫn chưa xảy ra. Úc Thành… chắc sẽ không ra tay với cô nữa đâu nhỉ?
Mà đúng lúc này, Úc Thành người đang bị cô dè chừng lại đang thảnh thơi ngồi trên sofa.
Hắn không thích ánh sáng, nên rèm cửa trong văn phòng được kéo kín mít, khiến cả căn phòng chìm trong một màu tối u ám.
Hắn mặc một chiếc áo len mỏng màu đỏ sẫm, chăm chú lắng nghe thư ký Minh báo cáo công việc.
Vẻ mặt thư ký Minh cứng đờ, may là hắn đã học thuộc báo cáo gần như hoàn hảo, chứ với ánh sáng mờ thế này mà còn phải xem tài liệu thì chắc độ cận thị của hắn sẽ tăng vùn vụt.
“Đây là báo cáo công việc tuần này của tập đoàn Úc thị, còn đây là những văn bản cần anh ký tên.” Vừa nói, hắn vừa đặt xấp tài liệu dày cộp lên bàn trước mặt Úc Thành, không quên nở một nụ cười xã giao chuyên nghiệp.
Úc Thành liếc mắt nhìn đống tài liệu, mặt không chút cảm xúc: “Chuyện lần trước tôi dặn, cậu làm tới đâu rồi?”
Nghe đến đây, thư ký Minh hít sâu một hơi, tự nhủ không được tức giận, không được nổi cáu.
Vài hôm trước, Úc Thành nổi hứng muốn theo đuổi người khác, trong số các phương án hắn đưa ra, anh ta lại cố chấp muốn dùng chiêu "anh hùng cứu mỹ nhân", mà lại là kiểu cực kỳ bạo lực. Ngày hôm đó hắn phải mất hơn một tiếng để giảng giải luật hình sự cho anh ta nghe, nói đến nỗi rách cả miệng mới khiến anh ta chịu nhượng bộ một nửa.
Giờ anh ta hỏi lại chuyện đó, chắc chắn là đang trả đũa. Trả đũa hắn, và cả trả đũa Vân Thư Ninh.