Cố Ngọc bất giác lùi lại nửa bước, cố trấn định nói:
“Tạ ơn Hoàng thượng quan tâm, nhưng thương thế của hạ thần đã sớm khỏi hẳn.”
Quân Trạch trong lòng cảm thấy có gì đó không ổn, bước lên trước, bất ngờ nắm lấy cánh tay của Cố Ngọc, đôi mắt đào hoa khẽ nheo lại, lộ ra tia lạnh lùng hiểm hóc:
“Trước đây ngươi loan truyền khắp nơi rằng bản vương khiến ngươi bị thương ở tay, giờ lại thoái thác như thế, chẳng lẽ vết thương kia vốn là giả?”
Cổ tay nàng bị Quân Trạch giữ chặt, ống tay rộng rủ xuống, lộ ra lớp vải băng bó nơi khuỷu tay.
Cố Ngọc sắc mặt tái đi, cố gắng giãy ra khỏi tay hắn.
Nàng nào có loan truyền gì, chỉ là đưa lời đến Ngự sử đài.
Rõ ràng người này ba ngày hai lượt bị Ngự sử đại nhân buộc tội, đến khi đến lượt nàng thì lại cứ nhất mực không tha.
Cố Ngọc trong lòng căng thẳng đến nỗi đôi chân cũng bắt đầu run rẩy, trong đầu xoay chuyển nhanh chóng, cất lời:
“Vương gia hiểu lầm rồi, hạ thần vốn mang bệnh từ nhỏ, lần này là lo lắng thái y tra ra tật căn khác, lại liên lụy đến vương gia.”
Quân Trạch nghe nàng nói vậy, lòng cũng vơi đi phân nửa nghi ngờ, chỉ là... “tật căn bẩm sinh”?
Giờ phút này hắn và nàng đứng rất gần, dung mạo như ngọc của nàng hiện rõ mồn một trong mắt hắn.
Nam nhân đến tuổi này, dẫu có cạo râu sạch sẽ, trên mặt ít nhiều vẫn sẽ hiện chút râu xanh, vậy mà Cố Ngọc làn da mịn màng, khung xương lại mảnh khảnh…
Chẳng lẽ là hoạn quan trời sinh?
Nghĩ đến đây, Quân Trạch vội thu lại suy nghĩ, Trấn Quốc công vì nước bỏ mình, còn hắn thì lại hoài nghi nhi tử của người ta có phải hoạn quan hay không, quả thật không đúng.
Quân Trạch khẽ ho một tiếng, dằn xuống những suy nghĩ viển vông trong đầu.
Cố Ngọc đang lòng như lửa đốt, chợt nghe Hoàng thượng mở miệng:
“Vậy thì để thái y chỉ xem xem cánh tay ngươi đã hồi phục đến đâu.”
Đôi chân đang run rẩy của Cố Ngọc cuối cùng cũng ổn định lại, nàng làm ra vẻ mạnh mẽ, hừ nhẹ một tiếng với Quân Trạch, rồi vén tay áo lên, để mặc Lưu thái y từ tốn gỡ từng lớp băng.
Lưu thái y nhẹ nhàng bắt mạch, lại hỏi nàng mấy câu, đoạn quay sang bẩm báo:
“Không có gì đáng ngại, chỉ cần tiếp tục điều dưỡng cẩn thận thì có thể hồi phục như cũ.”
Hoàng thượng khẽ gật đầu:
“Vậy thì tốt. Nếu không còn chuyện gì thì lui xuống đi.”
Hai người cùng cáo lui.
Giờ phút này Cố Ngọc đã coi Quân Trạch như ôn thần, vừa bước ra khỏi điện liền rảo bước rời đi, bỏ lại Quân Trạch đang chậm rãi phía sau.
Trời xanh mây nhạt, nắng trưa rọi khắp hoàng cung rộng lớn, cả thân nàng chìm trong ánh sáng rực rỡ.
Buổi sáng hôm nay quả thật hiểm nguy, nhưng nếu có thể để lại chút ấn tượng tốt trước mặt Hoàng thượng thì cũng xem như đáng giá. Nghĩ đến đây, bước chân nàng cũng nhẹ nhàng hơn vài phần.
Quân Trạch đứng xa nhìn bóng dáng nàng rời đi, gió kinh thành hôm ấy thổi mạnh, mái tóc dài của Cố Ngọc buộc thành đuôi ngựa, tung bay sau lưng.
Dáng người nàng mảnh mai, áo xanh xám nhạt phất phơ theo gió, như thể chỉ một khắc nữa thôi sẽ bị gió cuốn đi, hóa thành tiên nữ rời trần thế.
Người như nàng, vốn không nên bước chân vào chốn triều chính tranh đoạt lắm toan tính, đầy rẫy bùn nhơ.
Quân Trạch nheo mắt, vô thức vuốt nhẹ chiếc nhẫn ngọc trên tay.
Tựa như có linh cảm, Cố Ngọc chợt thấy sau lưng lạnh buốt, quay đầu nhìn lại, liền thấy nơi tường son đỏ thắm, Quân Trạch một thân áo đỏ đứng đó, tựa như điểm chu sa giữa cung đình sâu thẳm, chói lòa vô cùng.
Xa xa nhìn nhau, không rõ mặt mũi nhưng Cố Ngọc đã cảm nhận được mối nguy đang ẩn hiện.
Về đến phủ Trấn Quốc công, Cố Ngọc trước tiên đến gặp Đại phu nhân bẩm báo, không ngờ vừa bước vào cửa đã nghe tiếng Tô di nương mắng chửi cùng tiếng khóc của muội muội Cố Quỳnh, nàng liền nhanh chân bước tới.
Cố Quỳnh có gương mặt rất giống nàng, nhưng khác biệt rõ ràng là nàng ấy mặc áo vàng tươi, dáng vẻ duyên dáng đáng yêu như cành mơ đầu xuân không chịu nổi cơn gió mạnh, khiến người nhìn không khỏi thương xót.
Vừa thấy Cố Ngọc, nàng ấy liền nhào vào lòng, nức nở nói:
“Ca ca, huynh phải làm chủ cho muội!”
Thân phận nữ nhi của Cố Ngọc đến cả muội muội cũng không hay biết, thấy vậy chỉ nhẹ nhàng đẩy nàng ấy ra, giúp nàng ấy lau nước mắt, hỏi:
“Chuyện gì xảy ra?”
Tô di nương bước tới, nắm chặt tay nàng ấy mắng:
“Tên họ Đổng chết tiệt kia, lừa gạt muội muội con bao lâu, tang kỳ chưa mãn mà đã dám dan díu với quận chúa Tùng Dương rồi!”
Trong lòng Cố Ngọc chợt dâng lên ngọn lửa giận. Đổng Trường Mậu chính là người đã đính hôn với Cố Quỳnh, là trưởng tử thứ xuất nhà Thái Phó Tự Khanh. Mấy năm trước thi đậu tú tài, Tô di nương nghe lời xúi giục của mẫu thân hắn liền chủ động bàn chuyện hôn sự.
Nàng xưa nay đã thấy Đổng Trường Mậu là kẻ có tâm thuật bất chính, nhưng đáng tiếc Tô di nương bị mẫu thân hắn mê hoặc, tự ý trao đổi tín vật.
Đến khi nàng biết thì mọi sự đã rồi, đành để muội muội chờ qua mười sáu tuổi làm lễ nạp thái, hẹn sang năm thành thân.
Không ngờ dịp đầu năm, mẫu thân hắn bệnh mất, hắn phải thủ hiếu ba năm, Cố Quỳnh cũng chỉ biết nén lòng mà chờ, đợi đến mức bị người ta gọi là "gái lỡ thì".
Cố Ngọc không yên lòng, âm thầm sai người theo dõi phủ họ Đổng, lúc này thấy bên cạnh có một tiểu tư* đang quỳ, đúng là người nàng phái đi. Liền hỏi:
“Ngươi thấy được gì, mau nói.”
(*Tiểu tư: người hầu nam trẻ, thường đi theo hầu hạ chủ nhân, sai vặt.)
Tiểu tư kia khom mình đáp:
“Bẩm thế tử, tiểu nhân có một đồng hương làm việc trong phủ Đổng đại nhân, chuyên lo xe ngựa. Dạo gần đây phát hiện đại công tử nhà họ thường xuyên ra ngoài gặp Quận chúa Tùng Dương.”
“Ban đầu tiểu nhân không tin, nhưng hôm nay người ấy lại báo tin, tiểu nhân bèn theo dõi. Dọc đường đến rừng mai ngoại ô, quả nhiên thấy quận chúa đang chờ sẵn, hai người gặp mặt liền thân mật, thậm chí…”
Cố Ngọc nghiến răng:
“Thậm chí cái gì? Nói mau.”
“Thậm chí còn nói, đợi qua hiếu kỳ, sẽ tìm cớ đến phủ ta hủy hôn, họ còn nói nhiều câu bất kính với nhị tiểu thư.”
Đại phu nhân tức giận đến ho liền mấy tiếng, Cố Ngọc vội bước tới vỗ lưng giúp bà thuận khí.
Bà nghiến răng nói:
“Ngọc nhi, con thấy chưa? Tên Đổng Trường Mậu này xem thường phủ ta đến mức nào, giờ nương vào Quận chúa, ngay cả Quý phi trong cung hắn cũng chẳng buồn để vào mắt!”
Cố Ngọc ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt sâu sắc của mẫu thân, hiểu rõ trong đó ẩn chứa điều gì. Nàng liền quỳ xuống trước giường, trầm giọng thưa:
“Nhi tử hiểu rồi. Nỗi nhục ngày hôm nay, nhi tử nhất định ghi khắc trong lòng.”
Nếu phụ thân Cố Quân Ích còn sống, một trưởng tử thứ xuất của quan tam phẩm, đến tư cách dắt ngựa cho phủ Trấn Quốc Công cũng không có.
Vậy mà giờ đây, Đổng Trường Mậu chỉ là một tú tài không có chức tước, lại dám chê bai phủ Trấn Quốc Công, chê bai tiểu thư của phủ.
Nghe nàng nói vậy, Đại phu nhân gật đầu:
“Con hiểu được là tốt rồi.”
Cố Ngọc lại quay sang Tô di nương và muội muội:
“Di nương, muội muội yên tâm. Tên họ Đổng kia tham lam vô độ, ta nhất định sẽ khiến hắn phải trả giá, thay muội rửa hận, sau đó đích thân đến phủ Đổng gia, trả lại sính lễ.”
Đại phu nhân thấy nàng đã có chủ trương, cũng bảo:
“Đã vậy thì hai đứa cứ an tâm, phủ ta xưa nay chưa từng đi cầu cạnh ai.”
Rồi bà lại thở một hơi, nói tiếp:
“Quỳnh nhi, chớ buồn chuyện hôn sự, không có mối này, ắt có mối khác tốt hơn.”
“Tô di nương, muội cũng đừng vì Quỳnh nhi đã lớn tuổi mà tự hạ thấp bản thân, nếu gặp người thích hợp, dù phải nhờ đến Quý phi ra mặt thì cũng chẳng phải là chuyện khó.”
Tô di nương và Cố Quỳnh nức nở gật đầu.
Cố Ngọc lại khuyên nhủ thêm đôi câu rồi theo lời Đại phu nhân, để họ lui về chờ tin.