Giọng điệu của hắn vẫn là kiểu cà lơ phất phơ, gọi thẳng đại thần là “sắt vụn biết đi”, mà những người xung quanh lại chẳng lấy làm lạ, hiển nhiên ai nấy đều đã quen với cái tính trời đánh của vị Vương gia này.
Không thể không thừa nhận, câu hỏi của hắn thực khiến nàng lúng túng. Đây chính là sự khác biệt giữa người đã quen lăn lộn chốn triều đình và kẻ tay ngang mới bước vào.
Dù nàng xuất thân từ hiện đại, có không ít tư tưởng tiến bộ, nhưng ở nơi trọng lễ nghi, luật lệ ràng buộc khắp nơi như triều đình cổ đại này, muốn nói lý lẽ, nào dễ dàng gì.
Nghe đồn người của Hộ bộ nổi tiếng là keo kiệt, muốn lấy được một khoản bạc từ chỗ họ, không chỉ phải đi lòng vòng suốt nửa tháng trời, mà đến lúc bạc thật sự đến tay, còn bị cắt xén không ít.
Không chỉ mình nàng rơi vào cảnh khó xử mà ngay cả các vị đại thần chung quanh cũng thấp giọng nghị luận, vẻ mặt khó coi.
Lông mày nàng chau chặt, trong đầu lướt qua mấy cách đối phó nhưng rồi lại tự mình phủ định từng cái một. Nàng chưa từng giao thiệp với Hộ bộ, lúc này thật sự chẳng tìm ra được điểm đột phá.
Đúng lúc đang loay hoay thì giọng Hoàng thượng vang lên, giải vây cho nàng:
“Ngươi đây mà là tranh luận với Cố thế tử sao? Rõ ràng là đang bóng gió bảo trẫm bỏ tiền.”
Tiêu Dao Vương cúi người, ung dung nói:
“Những học sĩ kia sau này đều là rường cột quốc gia, cữu cữu bỏ chút bạc cho họ, cũng coi như là đầu tư. Biết đâu mai sau từ trong số đó lại xuất hiện vài vị trụ cột của triều đình, vậy thì chẳng phải là buôn một lãi ngàn sao?”
Có Hoàng thượng ra mặt, cuối cùng nàng cũng thở phào nhẹ nhõm, lén đưa mắt nhìn về phía hắn.
Giờ thì nàng đã hiểu tại sao vị vương gia này lại được Hoàng thượng sủng ái đến vậy. Những lời hắn nói nghe có vẻ bông đùa, song lại hợp tình hợp lý, rõ ràng là đang bảo Hoàng thượng xuất bạc, vậy mà lại khiến người vui vẻ thoải mái.
Chỉ có điều, hắn lại lần nữa lấy nàng làm cớ, thật sự khiến người ta tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Hoàng thượng quả nhiên cười nói:
“Được rồi được rồi, hội đàm lần này trẫm sẽ lấy từ tư khố ra chi trả. Nhưng tiểu tử ngươi dụ trẫm bỏ tiền riêng, vậy thì cũng đừng mong mình được yên ổn. Đã là buôn bán lời lớn như vậy thì ngươi cũng phải góp một phần.”
Tiêu Dao Vương giả vờ r*n rỉ:
“Nếu đã vậy, ngoại sanh chỉ đành móc số tiền mừng tuổi mấy năm nay ra mà đắp vào thôi.”
Hoàng thượng bật cười ha hả:
“Ngươi a ngươi a, lớn đầu rồi mà vẫn cứ như con nít. Trẫm thật chẳng biết phải nói gì mới phải.”
Cơ hội tốt như thế, sao nàng lại không nắm lấy? Bèn bước lên trước, hành lễ nói:
“Thần chịu ân đức của Hoàng thượng đã lâu, nay nguyện đại diện cho phủ Trấn Quốc công, xuất ra năm ngàn lượng bạc để góp sức.”
Trong câu của Hoàng thượng ban nãy, nào là “buôn bán lời lớn”, nào là “tư khố”, rõ ràng là đang ám chỉ quần thần – trẫm đã rút bạc riêng ra, các ngươi cũng nên có chút thành ý.
Năm ngàn lượng tuy không phải con số nhỏ nhưng với phủ Trấn Quốc công thì cắn răng vẫn có thể lấy ra được.
Một mặt có thể lấy lòng Hoàng thượng, mặt khác lại có thể danh tiếng vang xa trong giới học sĩ, đúng là một mũi tên trúng hai đích.
Danh vọng đối với phủ Trấn Quốc công lúc này còn quý hơn cả bạc tiền. Sau bao năm trầm lắng, cũng đến lúc nên lấy lại chỗ đứng trong kinh thành rồi.
Các vị đại thần khác cũng nối gót tỏ ý sẽ xuất tiền từ bổng lộc, chỉ là tất nhiên chẳng ai hào phóng bằng Vương gia và nàng.
Vấn đề kinh phí của hội đàm đã giải quyết xong, tiếp theo là một số vấn đề cải cách khoa cử.
Nàng vẫn chưa quên lúc đầu Vương gia cố tình làm khó mình, liền bước ra, nói:
“Tâu Hoàng thượng, thần có một kế, tuy chưa thể giải quyết cái khó trước mắt nhưng có thể tháo gỡ được về sau.”
Ánh mắt Hoàng thượng sáng lên, gật đầu:
“Nói thử xem.”
Nàng đáp:
“Hiện nay thương nhân phần nhiều bỏ tiền ra mua chức quan, tuy giúp triều đình có thêm ngân khố, nhưng lại khiến cho không ít người mù chữ, sau khi làm quan thì làm loạn công đường, khiến dân tình oán thán.
Thần cho rằng, có thể đổi từ việc mua chức quan sang việc mua suất thi khoa cử, vừa đạt được mục tiêu tăng thu, lại có thể loại bỏ tệ trạng trên.”
Ánh mắt Hoàng thượng sáng rực lên:
“Diệu kế!”
Rồi quay sang nhìn Vương gia, nửa đùa nửa thật nói:
“Ngươi nhìn Cố thế tử đi, biết cách nghĩ kế mở rộng nguồn bạc chứ không như ngươi, chỉ biết đòi trẫm rút túi.”
Đến cả Vương gia cũng phải liếc nhìn nàng một cái, khẽ nhếch môi cười. Cách nghĩ của nàng tuy còn non nớt nhưng thật sự hợp thời thế, khiến người ta thấy mới mẻ.
Quả là một tên thú vị.
Vấn đề chi tiết cần bàn bạc lại trong các Nha môn, vậy nên mọi người cùng nhau cáo lui.
Nàng đang định rút lui theo thì lại bị Hoàng thượng gọi giật lại:
“Quân Trạch, Cố thế tử, hai người ở lại.”
Bước chân nàng khựng lại, trong lòng ngổn ngang, không biết Hoàng thượng giữ họ lại là vì việc gì.
Đợi các đại thần rút hết, nàng lặng lẽ lùi về sau vài bước, cố tách xa Vương gia, trong bụng mắng thầm: Người gì đâu mà xui xẻo!
Động tác đó không qua được mắt Quân Trạch. Hắn cố tình gây chuyện, mở miệng trêu chọc:
“Cố thế tử coi bản vương là mãnh thú phương nào mà phải tránh xa thế kia?”
Nàng chỉ muốn đáp rằng: “Vì ngươi xúi quẩy đó thôi.”
Giờ nàng đã học được cách đối phó hắn – coi lời hắn nói như gió thoảng bên tai, không nghe, không nhìn, không nói. Thần thanh khí sảng.
Chỉ nghe Hoàng thượng lên tiếng, giọng không vui:
“Trẫm biết mà, ngươi hôm ấy căn bản không hề xin lỗi đàng hoàng, còn đánh người ta một trận.”
Quân Trạch vội phản bác:
“Hoàng thượng, oan cho thần quá! Hôm ấy thần quả thật đã xin lỗi rồi, Cố thế tử cũng đã vui vẻ chấp nhận.”
Rồi lại quay sang nàng, cố ý nhấn mạnh từng chữ:
“Phải không, Cố thế tử?”
Nàng suýt chút nữa cãi lại. Vui vẻ cái gì chứ! Nhưng chỉ cần có chút đầu óc thì sẽ hiểu ngay, lúc này nàng không thể đắc tội thêm.
Nàng nuốt nghẹn nỗi uất trong lòng, cúi người đáp:
“Tâu Hoàng thượng, đúng là vậy.”
Hoàng thượng giả vờ giận dữ:
“Đến giờ vẫn còn muốn dọa người! Ngươi được mẫu thân nuông chiều sinh ra cái tính trời không sợ, đất không sợ, hôm nay trẫm phải dạy dỗ lại. Nào, quỳ xuống xin lỗi cho đàng hoàng!”
Nàng không nói nổi nên lời. Nàng thật sự không muốn nghe một lời xin lỗi nào từ cái tên Tiêu Dao Vương họ Quân kia nữa.
Bản thân đã chọc phải cái loại nhỏ nhen như hắn, giờ còn ép hắn xin lỗi lần nữa trước mặt mọi người, vậy thì sau này nàng làm sao sống nổi ở kinh thành chứ?
Tiếc rằng Hoàng thượng hoàn toàn không hiểu nỗi đau trong lòng nàng, ngược lại còn thúc giục:
“Sao còn đứng trơ ra đó? Mau!”
Quân Trạch hít sâu một hơi, chậm rãi xoay người đối diện nàng, thừa lúc Hoàng thượng không nhìn thấy liền lộ ra bộ mặt “ngươi xong đời rồi” đầy ác ý.
Sau đó, hắn cúi người thi lễ, bộ dạng cực kỳ nghiêm túc:
“Tất cả đều là lỗi của bản vương, xin Cố thế tử ngàn vạn lần lượng thứ.”
Nàng cũng chỉ có thể cắn răng hoàn lễ:
“Vương gia nói quá lời.”
Đúng lúc ấy, công công Phúc Hải bước lên, bẩm:
“Bẩm Hoàng thượng, Lưu thái y đã đến.”
Nàng còn chưa kịp phản ứng thái y đến làm gì, đã nghe Hoàng thượng nói:
“Lưu thái y tinh thông y lý về xương cốt, trẫm gọi hắn tới xem thử vết thương của Cố thế tử đã khỏi chưa.”
Từng chân lông trên người nàng đều như dựng đứng.
Nếu thái y bắt mạch, chẳng phải lập tức sẽ bại lộ thân phận nữ nhi của nàng sao?
Quả nhiên, dính vào cái tên Vương gia xui xẻo này, chưa từng có chuyện tốt.
Nàng còn đang hoảng hốt suy nghĩ đối sách thì vị thái y kia đã bước tới, cúi người hành lễ với nàng.
Toàn thân nàng lập tức cứng đờ.