Thấy trong điện không ai lên tiếng, chỉ còn lại tiếng hô hấp nặng nề vì giận dữ của Hoàng thượng, Cố Ngọc liền quỳ thẳng lưng, vội vàng dập đầu nói:

“Hoàng thượng bớt giận, xin các chư vị đại nhân bớt nóng giận để nghe tiểu sinh nói thêm một lời. Học sĩ Giang Nam oan khuất mà dấy lên phong trào, chỉ cần hiệu triệu một tiếng đã có trăm người hưởng ứng, tụ hội trăm họ tiến về kinh thành, đủ thấy chuyện trường thi gian lận đã là căn bệnh tích tụ đã lâu. Nếu chỉ một mực đàn áp, đuổi về, chỉ sợ khiến học sĩ thiên hạ lạnh lòng.”

Cố Ngọc nói nhanh, dưới uy nghi giận dữ của bậc đế vương, tuy nàng có chút hốt hoảng nhưng nhiều hơn lại là cảm giác... kích động.

Nàng biết mình đánh cược đúng rồi.

Hoàng thượng hiện nay đã trị quốc hơn hai mươi năm, lòng khát vọng nắm giữ quyền lực át cả thiên hạ chắc chắn đã đến độ tột cùng. 

Thế nhưng các quan viên giữ trọng chức trong triều đều xuất thân thế gia, khiến không ít thánh dụ khó thể thực hiện suôn sẻ.

Cố Ngọc nhớ lại lịch sử nhà Tùy khi còn ở thế kỷ 21, mơ hồ đoán được Hoàng thượng đã sớm có ý nâng đỡ học sĩ nghèo.

Và lần bạo động của học tử Giang Nam này chính là một khe hở để phá vỡ thế độc quyền của thế gia, đồng thời cũng là cơ hội để nàng xoay mình.

Cố Ngọc tiếp tục:

“Tiểu sinh ngu kiến, chi bằng không chặn mà nên thông. Tụ họp học sĩ về kinh, mô phỏng Thanh đàm hội tiền triều, mời bọn họ lên tế đàn núi Ngự Đô để bàn luận rõ ràng, kể lại oan khuất, truyền đạt thẳng tới long nhĩ.

 Sau đó Hoàng thượng đích thân chấp pháp, trừng phạt kẻ có tội, vừa có thể an ủi kẻ bị hàm oan, lại răn đe những kẻ muốn mưu đồ dùng tà đạo trục lợi, đồng thời cũng thể hiện rõ sự anh minh của Hoàng thượng – biết lắng nghe, biết phân minh. Đó là điều thứ nhất.”

Hoàng thượng nghe xong quả nhiên sắc mặt dịu lại, cười sang sảng: “Được!”

Hắn ngẩng cằm, khẽ gật đầu ra hiệu cho nàng tiếp tục.

Thấy chư vị đã bình tâm lắng nghe, Cố Ngọc cũng dần hạ thấp giọng, dù có nêu ý kiến trái chiều thì cũng không quá sắc bén, tạo cảm giác trầm ổn đáng tin.

“Điều thứ hai – phong khí bất chính trong khoa cử đã kéo dài nhiều năm. Có ba nguyên do chính: Một là mạo danh thi thay, hai là giám khảo thiên vị, ba là lộ đề thi.”

“Lần bạo động này bắt nguồn từ một nhà phú hộ Giang Nam bỏ ra khoản tiền lớn thuê người thi thay, lại còn mưu đồ diệt khẩu để che đậy chân tướng.”

“Nếu muốn trị tận gốc nạn mạo danh thi thay thì nên áp dụng chế độ liên đới, cho phép học sĩ kết thành từng nhóm ba đến năm người, tự giám sát nhau. Nếu có một người gian lận hay thi thay thì những người còn lại đều bị liên lụy. 

Nhẹ thì mười đời không được dự thi, nặng thì cả tộc bị lưu đày. Phải lấy luật nghiêm làm gương răn đe.”

“Về phần giám khảo thiên vị, cần phải lập rõ kỷ luật khảo thí. Ngoài việc chấm bài đã xóa tên, còn cần cho người chép lại bài thi lần hai, thống nhất chữ viết, rồi mới chuyển đến cho giám khảo, từ đó tránh được thiên vị qua nét chữ.”

“Đối với việc lộ đề thi, cần phải giữ kín đề. Một tháng trước kỳ thi, nên cho người ra đề vào nơi phong bế, cấm tiếp xúc thế giới bên ngoài. Đề sau khi soạn xong thì niêm phong chuyển đến các tỉnh, mỗi tỉnh lại sao chép và niêm phong gửi đến từng điểm thi.”

...

Một đoạn dài, mạch lạc rõ ràng, nói liền một hơi. Cơn giận của Hoàng thượng cũng tiêu tan, hắn nói:

“Cố thế tử lời nói hợp lòng trẫm. Những đề nghị kia có thể cùng các bộ bàn bạc chi tiết, từ từ phổ biến.”

Cố Ngọc nghe vậy trong lòng nhẹ nhõm rất nhiều, những ý nghĩ còn lại cũng như hạt châu vỡ ngọc, ào ào tuôn ra.

“Thứ ba, cần mở ân khoa đặc biệt. Ngoại trừ những thí sinh bị tố giác hoặc có tình nghi, những người đã đỗ vẫn giữ nguyên kết quả. Riêng những người trượt thì vào năm sau mở ân khoa để họ được thi lại.”

...

Từng điều từng điều nàng nêu ra, thẳng thắn minh bạch. Sau khi trình bày tám, chín điều, Cố Ngọc nói:

“Những lời trên chỉ là chút ngu kiến của tiểu sinh, xin chư vị đại nhân chỉ giáo. Về chi tiết cụ thể, vẫn cần các vị đại nhân tiêu tốn tâm lực, từng bước đàm luận.”

Bầu không khí trong điện như đông cứng, ngoài tiếng tim đập dồn dập của chính mình, Cố Ngọc không nghe được âm thanh nào. Nàng không biết bản thân vừa nói có hợp với lòng Hoàng thượng hay không, cũng không dám ngẩng đầu để nhìn sắc mặt hoàng đế.

“Bốp, bốp, bốp.”

Khi không khí đang ngưng đọng, một tràng vỗ tay vang lên từ phía sau, phá tan sự tĩnh mịch. Cố Ngọc giật mình ngoảnh đầu lại, chỉ thấy Tiêu Dao Vương Quân Trạch đang vừa vỗ tay vừa bước vào điện.

Khuôn mặt hắn mang theo vẻ bất cần quen thuộc, đôi mắt đào hoa như luôn ẩn chứa ý cười, lại như ẩn giấu mưu mô.

Thấy người xung khắc với mệnh số của mình tiến vào, Cố Ngọc nghiến răng, tim như khựng lại nửa nhịp, âm thầm cầu khấn: đừng gây chuyện, đừng gây chuyện...

Tiếc thay, ông trời chẳng nghe lời nàng, chỉ nghe quân Trạch cất tiếng:

“Cố thế tử nói rất hay nhưng lại có một điểm chí mạng, bản vương muốn cùng thế tử luận một chút.”

Cố Ngọc thề, từ trước đến nay chưa từng có lúc nào nàng muốn giết người như lúc này!

Hoàng thượng thấy cháu ngoại tiến vào, nét mặt nghiêm nghị cũng dịu xuống, thấy hắn định hành lễ liền phất tay: “Không cần đa lễ, lại đây cùng nghị sự.”

Cố Ngọc trừng mắt nhìn Quân Trạch đi ngang qua, hắn còn thừa lúc người khác không chú ý mà cố tình nhướng mày, bật ra một tiếng “chậc” khiến người ta chỉ muốn... đấm vào mặt.

Lời đồn quả nhiên không sai, Hoàng thượng cưng chiều Tiêu Dao Vương như trân châu bảo ngọc.

Tiêu Dao Vương chưa đến tuổi nhược quán nhưng đã quen thuộc lối vào Điện Tần Chính, cho thấy Hoàng thượng thường xuyên gọi hắn vào tham chính. 

Trước đó còn phái hắn đi Tây Bắc dẹp loạn, sau lại cho đi Nam Man trấn áp ngoại tộc.

Thiên hạ chỉ cho rằng Tiêu Dao Vương phóng đãng vô kỷ luật nhưng không ai ngờ hắn đã lập nhiều chiến công, thâm tàng bất lộ.

Nghĩ tới lần bị hắn trêu đùa ở Quốc Tử Giám, Cố Ngọc như thấy mắt tối sầm. Khó khăn lắm mới có được một cơ hội ra mắt Hoàng thượng, nếu để hắn phá đám thì...

Nàng hít sâu một hơi, đành chấp nhận sự thật, ngoài trừ nhẫn nhịn, nàng không làm gì được.

Trước mặt người khác, nàng có thể bình tĩnh như gió thoảng mây trôi, ngay cả với Hoàng thượng cũng không hề hoảng loạn. Nhưng chỉ cần gặp cái tên chết tiệt này, nàng lại dễ dàng phá vỡ phòng tuyến. 

Cảm giác đó... thật quá ức chế.

Nàng âm thầm tự nhủ: sẽ có một ngày, khi tay nắm quyền cao, người đầu tiên nàng xử lý chính là tên Tiêu Dao Vương này!

Quân Trạch cung kính hành lễ, luôn ghi nhớ rằng người ngồi trên cao kia không chỉ là cữu cữu ruột, mà còn là Hoàng đế một nước. Hắn có thể vô lễ nhưng giới hạn phải rõ.

Hoàng thượng mỉm cười nói:

 “Cố thế tử còn nhỏ hơn ngươi vài tuổi mà còn chín chắn hơn. Đã là cố nhân, có ý kiến gì thì cứ nói.”

Ai cố nhân với hắn chứ! 

Cố Ngọc gào thét trong lòng, nàng chỉ muốn cách xa hắn ba trượng!

Quân Trạch mỉm cười, ánh mắt quét qua Cố Ngọc. Ban đầu, hắn tưởng đây là một vị công tử thư sinh chỉ biết đọc sách, nào ngờ người này lại có đầu óc nhạy bén, suy xét chu toàn. Thậm chí còn vượt xa nhiều quan viên trong triều.

Chỉ là...

Hắn cong môi, mắt nhìn nàng chăm chăm, thong thả nói:

“Cố thế tử mưu lược xác đáng nhưng không nói đến chuyện mở ân khoa hay cải cách khảo chế xa xôi, chỉ riêng việc tổ chức thanh đàm hội lần này, học sĩ khắp nơi kéo đến kinh thành, thử hỏi: phải an trí nơi đâu?

Tất cả đều quy về một điểm – phải có tiền!

Không biết Cố thế tử có cao kiến gì khiến đám ‘sắt vụn biết đi’ trong Hộ bộ chịu móc hầu bao vậy?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play