Tuy Cố Ngọc thân thể gầy yếu nhưng nhờ cơ duyên xưa, nàng từng bái nhập môn hạ Kiếm tiên Quảng Lăng danh chấn giang hồ, võ công chẳng hề tầm thường, chỉ là không muốn dễ dàng phô bày trước mọi người.

Nay bị Trương Hướng Vinh bất ngờ ra tay, nàng vốn dễ dàng tránh thoát.

Chỉ thấy cánh tay hắn đang giơ lên bỗng như trúng phải ám khí, cả người lệch hẳn sang bên, đập thẳng vào cột trụ.

Dù gian phòng chỉ là gian gác nhỏ ghép bằng gỗ tròn nhưng kết cấu vô cùng kiên cố, Trương Hướng Vinh đứng không vững, va phải cột rồi ngã sấp ra đất.

Cố Ngọc nheo mắt đảo nhìn xung quanh, người đông ồn ã, đến xem náo nhiệt không ít nhưng nàng không phát hiện dấu hiệu gì khả nghi.

“Đê tiện! Dám đánh lén ta sao!” Trương Hướng Vinh lồm cồm bò dậy, vẫn muốn xông lên đánh tiếp.

Đúng lúc ấy, Tiêu Hành Chi vừa cầm trâm lưu ly trở về, liền bước lên bàn, quát lớn:
“Chán sống rồi sao!”

Nói đoạn tung một cước đá thẳng vào lưng Trương Hướng Vinh.

Trương Hướng Vinh còn chưa kịp đứng vững đã bị đá bật ngửa, mặt úp xuống nền, loạng choạng mãi không dậy nổi.

“Ngươi là cái thứ gì mà cũng dám tru tréo trước mặt gia?” Tiêu Hành Chi lại đá thêm mấy cú nữa.

Hắn quay sang nhìn Cố Ngọc, lo lắng hỏi:
“Cố Ngọc, ngươi không sao chứ?”

Cố Ngọc chỉ đáp ngắn gọn: “Không việc gì.”

Nàng bước tới, ngồi xuống bên Trương Hướng Vinh, thấy hắn ngẩng đầu, mặt mũi đầy máu mũi, không khỏi chau mày tỏ vẻ chán ghét.

“Tiểu bạch kiểm, ngươi có biết ta là...” Trương Hướng Vinh nghiến răng nghiến lợi, gắng gượng gào lên.

Chưa dứt lời, Cố Ngọc đã túm tóc hắn, đập đầu hắn xuống đất một cái thật mạnh.

Máu ùa lên não, hắn choáng váng đến mơ hồ, nửa câu cũng không nói nổi.

Cố Ngọc nghiêng người, thấp giọng chỉ đủ cho hai người nghe:
“Ngươi là biểu ca của Chu Bảo lâm trong cung phải không? Vậy thì ta nói cho ngươi hay, phúc phần của ả sắp tới hồi tận rồi.”

Nói xong đứng dậy, dùng khăn lau tay.

Yến giám bảo vì Trương Hướng Vinh quấy phá mà không thể tiếp tục. Xung quanh bàn tán xôn xao:

“Người đó là ai?”

“Người dưới đất hình như là biểu ca của Chu bảo lâm trong cung.”

“Người đá hắn là thế tử phủ Trung Nghĩa hầu, Tiêu Hành Chi.”

“Còn người áo xanh kia... không quen mặt.”

Lúc này, quản sự chen vào, trong tay bưng hai hộp gấm nhỏ, bước tới trước mặt Cố Ngọc:
“Nhị vị quý nhân, thật xin lỗi vì chuyện vừa rồi. Hai hộp hỏa thái lưu ly châu này xin được xem như bồi tội của Phí Tửu lâu.”

Cố Ngọc còn chưa kịp đáp, đã nghe Lan Yên nhẹ giọng:
“Thế tử cứ nhận lấy, coi như bù cho kinh hoảng vừa rồi. Phí Tửu lâu từ nay về sau tuyệt không để Trương công tử bước chân vào nửa bước.”

Cố Ngọc đành nhận lấy, thấp giọng bảo Lan Yên:
“Vậy thì ta xin nhận, Lan Yên cô nương, hẹn gặp lại.”

Rời khỏi tửu lâu, nàng quay đầu nhìn lại đại sảnh một lần, mắt khẽ nheo.

Trương Hướng Vinh bị đánh trúng cánh tay phải trước, sau đó mới bị Tiêu Hành Chi đá.
Người ra tay trong bóng tối không thể là Tiêu Hành Chi. Vậy là ai? Vì sao lại giúp nàng?

Mang theo nghi hoặc, Cố Ngọc rời đi.

Sau khi tiễn khách, nét mặt quản sự lập tức sầm xuống, quay sang sai người:
“Còn đứng đó làm gì? Mau kéo Trương công tử ra ngoài, nộp cho Kinh Triệu Doãn, nói là say rượu gây rối.”

Rồi vòng tay nói lớn với khách khứa:
“Chư vị quý nhân đều biết quy củ Phí Tửu lâu – kẻ ỷ thế làm càn, tửu lâu chúng ta tuyệt không dung thứ. Hôm nay mỗi vị được tặng một bình rượu Cửu Sơn, coi như là trấn an mọi người. Xin chư vị giúp Tửu lâu giữ gìn thanh danh.”

Rượu Phí Tửu lâu nổi tiếng thiên hạ, tặng mỗi người một bình là cực kỳ hào phóng. Khách rời đi đều vừa lòng, chẳng ai buồn đàm tiếu.

Duy có chuyện Trương Hướng Vinh là biểu ca của Chu Bảo lâm bị đánh, khiến nhiều kẻ vốn khó chịu với hai người đó nhân dịp mà mắng chửi theo.

Lầu trên, Quân Trạch nhìn ngón tay cái trống trơn, tiếc nuối thở dài:
“Tiếc cho chiếc nhẫn ngọc của bản vương, đã mài suốt ba năm, cũng có chút cảm tình rồi.”

Mạc Triết Nghiêm hỏi: “Đã tiếc vậy, sao còn ra tay?”

Quân Trạch nhún vai: “Không có cách nào, ta dù gì cũng là chủ nhân của tửu lâu. Kẻ ti tiện dám phá rối trước mặt ta, chẳng lẽ lại ngồi yên?”

Mạc Triết Nghiêm nhướng mày: “Thật chỉ vì vậy thôi?”

Quân Trạch cười khẽ: “Ngươi quá coi trọng hắn rồi. Một Cố thế tử, đáng để bản vương ra tay sao?”

Mạc Triết Nghiêm chậm rãi đáp:
“Không phải ta coi trọng hắn mà là Vương gia đã quá để ý. Từ lúc hắn bước xuống lầu, ánh mắt vương gia chưa từng rời đi, ngay cả ván cờ này cũng đi loạn cả lên.”

Hắn hạ tiếp một quân trắng, ăn liền vài quân đen của Quân Trạch.

Quân Trạch không thèm để ý, nâng chén uống cạn:
“Ta nhìn hắn khi nào? Sao bản vương không biết?”

Nói đoạn đặt một quân đen quyết định, phá thế cờ, xoay chuyển toàn cục.

Cố Ngọc sau khi xuyên tới rất ít khi uống rượu, cũng chưa rõ tửu lượng. Mà rượu Tuyết Tẩy Lạnh kia hương nhẹ hậu mạnh, tửu ý mông lung.

Tiêu Hành Chi đưa nàng về tới cửa phủ Trấn Quốc công rồi mới quay xe rời đi.

Gần đây trời ấm, y phục nàng mỏng manh, gió đêm thổi qua, đầu óc tỉnh táo đôi phần. Trở về viện mình, chính phòng vẫn sáng đèn.

Đẩy cửa bước vào, nàng thấy muội muội Cố Quỳnh đang ngồi bên bàn nhỏ thêu hoa. Thấy nàng về, nàng ấy lập tức bỏ kim chỉ, dịu dàng hỏi:
“Ca ca về rồi, còn uống rượu nữa.”

Ngửi thấy hương rượu nhàn nhạt, nàng ấy dặn nha hoàn:
“Mau nấu bát canh giải rượu mang vào.”

Cố Ngọc ngạc nhiên: “Sao lại ở chỗ huynh vậy?”

Cố Quỳnh đáp:
“Muội không ngủ được, nghe nói ca ca còn chưa về, lòng lo lắng nên tới chờ. Muội đang thêu một cái túi thơm, ca ca thích họa tiết nào? Tùng cúc, trúc mai hay sơn thủy?”

Cố Ngọc nhìn muội muội cầm kim tuyến trên tay, nhẹ giọng:
“Việc này cứ để thêu nữ làm là được.”

Cố Quỳnh khẽ chau mày:
“Ca ca là chê tay nghề muội sao? Muội tuy không giỏi bằng đại tỷ nhưng đại tỷ ở trong cung, muội thấy ca ca thắt lưng trống không đã lâu nên muốn tự thêu cho người một cái.”

Cố Ngọc vốn đã uống rượu, giờ nghe nàng ấy nói vậy, càng thêm đau đầu.

Muội muội nàng cái gì cũng tốt, chỉ là tính tình hơi giống Lâm Đại Ngọc, đa sầu đa cảm. Nàng đành dịu giọng:
“Vậy thì, ta chọn trúc xanh, tay nghề của muội rất tốt nên ta rất thích.”

Nói rồi, mở hộp ngọc, lấy ra trâm Hoa Vũ Lưu Ly:
“Cây trâm này do Tiêu Hành Chi mua ở Phí tửu lâu, bảo là tặng muội làm sính lễ thêm.”

Cố Quỳnh nhìn trâm, khen:
“Thật đẹp. Kiểu dáng tuy không tinh xảo bằng đồ trong Linh Lung Các nhưng chất lưu ly lại trong trẻo hơn.”

Cố Ngọc giúp muội cài trâm, dưới ánh nến, nàng ấy như hoa soi gương nước, cười tươi như xuân sắc.

Nàng nhìn dung mạo tương đồng đến bảy tám phần, men rượu trào lên, cứ ngỡ như soi gương.

“Ca ca, có đẹp không?” Cố Quỳnh nghiêng đầu hỏi, ánh mắt ngập tràn mong đợi.

Cố Ngọc còn chút tỉnh táo thì cũng chỉ biết thở nhẹ một hơi, thấp giọng đáp:
“Đẹp lắm.”

Nàng khẽ chạm vào búi tóc của muội muội, dịu dàng dặn:
“Muội đang ở độ tuổi hoa xuân rực rỡ, nên tô điểm bản thân nhiều hơn. Đồ trong Linh Lung Các, Nghê Thường Phường, cứ nhìn trúng thì giữ lại, đừng ngại gì cả.”

Nghe vậy, Cố Quỳnh lại thoáng buồn, hàng mày liễu nhíu khẽ:
“Nữ nhi điểm trang cũng là vì tri kỷ. Muội ngày ngày ở nhà, trang điểm cho ai xem chứ?”

Cố Ngọc ánh mắt chợt ảm đạm, một nỗi hổ thẹn cuộn lên.

Nàng ôm muội vào lòng, cằm tựa nhẹ lên bờ vai mảnh mai kia, khe khẽ nói:

“Xin lỗi...”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play