Trong lòng Cố Ngọc biết rõ, lần này Lan Yên đã đồng ý rồi, liền đáp:
"Trưởng tử thứ xuất của Thái phó Tự Khanh Đổng gia – Đổng Trường Mậu, thứ tử đích xuất – Đổng Trường Phương."
Sau một hồi điều tra kỹ lưỡng, Cố Ngọc đã nắm rõ đôi chút về hành vi của Đổng Trường Mậu.
Hắn quả thật có tư tình với Quận chúa Tùng Dương, không chỉ vì muốn trèo cao mà còn vì một nguyên nhân quan trọng hơn – Quận chúa Tùng Dương vốn là người mà đại phu nhân Đổng gia định gả cho đích tử Đổng Trường Phương.
Chỉ là Quận chúa Tùng Dương chê Đổng Trường Phương diện mạo tầm thường, gia thế cũng không quá hiển hách nên mãi vẫn chưa gật đầu.
Đổng Trường Mậu là trưởng tử thứ xuất, còn trẻ đã thi đậu cử nhân, tự cho mình tài cao học rộng, ở đâu cũng muốn hơn người, trong lòng luôn coi thường đệ đệ Đổng Trường Phương. Đổng Trường Phương tính tình ôn hòa, tài học bình thường, lại chẳng có chí lớn, thế nhưng chỉ vì mang danh đích tử nên trong phủ rất được cưng chiều.
Lâu ngày như thế, lòng ghen tị trong Đổng Trường Mậu ngày một dâng cao, thứ gì đệ đệ xem trọng, hắn đều muốn giành lấy.
Đổng Trường Phương không để tâm, cũng không tranh giành nhưng Đại phu nhân lại không dễ bỏ qua cho mẫu tử hắn, cái chết của mẫu thân hắn nửa năm trước, trong đó chính có bàn tay bà ta nhúng vào.
Sau khi biết được chân tướng cái chết của mẫu thân mình, Đổng Trường Mậu sinh hận trong lòng, căm thù mẫu tử bà ta đến tận xương tủy.
Biết bà ta một lòng muốn Quận chúa Tùng Dương trở thành con dâu, hắn liền sinh tâm vặn vẹo, nhiều lần dụ dỗ quận chúa, lừa nàng ta cùng mình dây dưa.
Chuyện vốn là ân oán trong phủ Đổng gia, chẳng liên quan gì đến Cố Ngọc. Nhưng Đổng Trường Mậu lại không hề xem trọng việc hôn sự với muội muội nàng – Cố Quỳnh.
Nếu hắn thật lòng không muốn thì nên sớm nói rõ ràng, đằng này lại cứ giẫm chân trên hai con thuyền, làm trễ nải muội muội bao năm, quả thật khiến người ta chán ghét.
Cố Ngọc ngẩng đầu nhìn khuôn mặt của Lan Yên, trong lòng đã âm thầm đào sẵn một cái hố.
Nếu Đổng Trường Mậu thích tranh giành như vậy, thì nàng sẽ huỷ hoại thứ hắn để tâm nhất, khiến hắn thân bại danh liệt, bị người đời khinh rẻ.
“Trong kinh quý nhân đông đúc, thứ cho Lan Yên nông cạn, thật không có nhiều ấn tượng về huynh đệ Đổng gia. Chỉ là, chức Thái phó tự khanh, không phải hạng người Lan Yên có thể dễ dàng đắc tội.” Lan Yên khẽ nói.
Cố Ngọc đáp:
“Bất kể việc thành hay bại, ta đều sẽ bảo đảm cho nửa đời sau của ngươi được bình an, phú quý.”
Lan Yên mỉm cười:
“Đã có lời hứa của thế tử, Lan Yên liền yên tâm. Chỉ là thế tử hao tâm tổn trí tìm Lan Yên hỗ trợ, chẳng rõ thế tử có thâm cừu đại hận gì với huynh đệ nhà họ Đổng vậy?”
Liên quan đến muội muội, Cố Ngọc không muốn nói nhiều, chỉ thản nhiên bảo:
“Chuyện đó không can hệ gì đến ngươi, ngươi chỉ cần làm theo lời ta là được.”
Sau đó, Cố Ngọc đơn giản nói rõ kế hoạch của mình.
Tiêu Hành Chi đứng bên cạnh nghe xong thì không nhịn được tấm tắc khen ngợi:
“Thật đúng là ‘vô độc bất trượng phu’*, về sau ta phải càng cẩn thận hơn, bằng không chọc giận ngươi, chết thế nào cũng chẳng hay.”
(*Không độc không phải trượng phu: ngụ ý hành sự quyết đoán, tàn nhẫn mới là bậc anh hùng)
Cố Ngọc nhàn nhạt nói:
“Ngươi bớt dông dài vài câu là đã không đắc tội ta rồi.”
Nói xong, Lan Yên liền che mặt bằng khăn lụa, đích thân đưa Cố Ngọc ra khỏi Nhã Các.
Lúc này, phía Tây tầng một đang vô cùng náo nhiệt. Lan Yên đi phía sau Cố Ngọc, giải thích:
“Đêm nay là đêm giám bảo tổ chức mỗi tháng một lần của Phí Tửu lâu, nghe quản sự trong lâu nói, vừa có một lô kỳ trân dị bảo từ Nam Dương đưa về. Nếu hai vị thế tử không vội, có thể đến xem một chút.”
Cố Ngọc nghe tiếng trầm trồ không dứt từ dưới lầu vọng lên, trong lòng cũng dấy lên hứng thú, liền nói:
“Cũng được.”
Lan Yên nói:
“Thế tử hẳn là lần đầu đến Phí Tửu lâu, cũng là lần đầu dự tiệc giám bảo. Lan Yên học thức nông cạn, xin nguyện dẫn đường, giảng giải cho thế tử.”
Cố Ngọc gật đầu:
“Được mỹ nhân đi bên, ta tất nhiên không từ chối.”
Đi theo Lan Yên xuống tầng một, đại sảnh phía Tây đã chật kín người. Thị tòng thấy nàng ta đưa khách đến, liền nhanh nhẹn sắp xếp một gian nhỏ ngăn bằng rèm trúc, tránh được cảnh chen chúc ồn ào.
Vừa ngồi xuống, buổi giám bảo liền bắt đầu.
“Nếu hai vị thế tử thấy món nào ưng ý, có thể rung chuông bên tay để tham gia đấu giá.” Lan Yên vừa rót rượu, vừa khẽ nói.
Cố Ngọc nhấp một ngụm, một luồng lạnh buốt thơm nồng lan khắp đầu lưỡi, không nhịn được khen ngợi:
“Rượu ngon.”
Lan Yên mỉm cười:
“Phí Tửu Lâu đã lấy danh rượu mà nổi tiếng, tất nhiên không thể để người thất vọng. Chén rượu thế tử đang dùng, có tên là ‘Tuyết Thi Lãnh Nhưỡng’. Trong lâu còn nhiều loại rượu ngon, lần sau thế tử đến, Lan Yên sẽ rót thêm cho người.”
“Do phủ Dự Chương cung tiến, một đôi mắt Phật Trọng Hoa.”
“Do đất Bắc Cương cung tiến, một đoá Tuyết Liên Thiên Sơn.”
“Do phủ Du Xuyên cung tiến, một con xà Xích Luyện.”
...
Theo từng hồi xướng danh của quan giám bảo, Cố Ngọc chỉ thấy những mỹ nhân y phục mỏng tang, tay ôm kỳ trân dị bảo, đi xuyên qua đại đường cho người thưởng lãm.
Tiêu Hành Chi không khỏi thắc mắc:
“Chủ nhân của Phí Tửu lâu rốt cuộc là nhân vật thế nào mà có thể gom đủ trân bảo bốn phương như thế này?”
Lan Yên đáp mà mặt không đổi sắc:
“Lan Yên chỉ nghe lệnh quản sự trong lâu, thân phận chủ nhân là ai, thực tình không biết.”
“Thương thuyền Nam Dương cung tiến, một chiếc trâm lưu ly Hoa Vũ.”
Một mỹ nhân bưng trâm Hoa Vũ lưu ly đi ngang qua gian nhỏ của họ, Tiêu Hành Chi nhìn qua một cái, lập tức giật chuông tham gia đấu giá:
“Phí Tửu lâu lại có lưu ly trong suốt như thế, không thua gì Linh Lung Các. Món này ta lấy, coi như thêm đồ cưới cho muội muội.”
Cố Ngọc nhìn chiếc trâm lưu ly đi ngang qua, quả nhiên trong suốt sáng ngời. Kỹ thuật chế lưu ly ở thời đại này vẫn còn thô sơ, dù nàng đã hao tâm tổn trí luyện chế, vẫn còn chút đục ngầu.
Cây trâm này hẳn là hàng ngoại quốc, nàng cũng muốn nghiên cứu thêm nên không phản đối Tiêu Hành Chi.
Tiêu Hành Chi ra tay hào phóng, liên tục rung chuông cạnh tranh, cuối cùng cũng lấy được cây trâm Hoa Vũ. Thị tòng trong lâu bước tới nói:
“Vị quý nhân này, mời đi theo tiểu nhân ra sau nhận vật.”
Tiêu Hành Chi vừa đi, thì phía sau đã có một tên béo trắng mặt đỏ xồng xộc xông vào, bất chấp thị tòng ngăn cản:
“Là kẻ nào không có mắt, dám giành đồ với gia?”
Vừa nhìn thấy Lan Yên ngồi cạnh Cố Ngọc, sắc mặt hắn càng giận dữ, liền ném mạnh vò rượu trong tay xuống đất.
“Tốt lắm! Quản sự nói Lan Yên cô nương hôm nay thân thể không khoẻ, không thể gảy đàn. Thì ra là ở đây tiếp rượu cho tiểu bạch kiểm* này, dám lừa gạt gia?!”
(*Tiểu bạch kiểm: Lời miệt thị để chỉ nam nhân tuấn tú, yếu đuối)
Lan Yên trong lòng bất mãn, đứng dậy, trầm giọng nói:
“Vị quý nhân đây không phải lần đầu đến, hẳn biết rõ trong Phí Tửu lâu không dung kẻ gây rối.”
Hai thị tòng lập tức bước tới, định kéo hắn ra ngoài.
Tên kia vung tay tát mạnh một người trong số họ, gằn giọng:
“Biết gia là ai không? Chu Bảo Lâm trong cung là biểu muội của gia, chọc giận gia, gia sẽ để Hoàng thượng đập nát cái lâu này!”
Kẻ này họ Trương, tên Hướng Vinh, vốn chỉ là nhi tử một huyện lệnh, nhờ biểu muội Chu Bảo Lâm bất ngờ được sủng ái, mới phất lên nhanh chóng, địa vị cũng theo đó mà tăng vọt. Thế nên hắn càng ngày càng kiêu ngạo, uống mấy chén rượu liền giở trò càn rỡ.
Cố Ngọc thấy thị tòng đang cố kéo hắn ra ngoài, vốn dĩ không định để tâm. Nhưng nghe hắn miệng mồm kêu gào cái tên "Chu Bảo Lâm", trong mắt liền lạnh đi, cả người toả ra sát khí lành lạnh.
Đã tự dâng đến cửa, thì đừng trách nàng không khách khí.
Nàng đặt chén rượu xuống bàn, tay vỗ nhẹ mặt bàn, lạnh lùng nói:
“Khoan đã.”
Mấy thị tòng lúc này đều có võ nghệ, lúc nguy cấp đều có thể hóa thân thành hộ viện, nhưng Trương Hướng Vinh vóc người to lớn, lại sức mạnh kinh người, kéo hắn cũng vô cùng vất vả.
Cố Ngọc từng bước đi đến trước mặt hắn, lạnh giọng hỏi:
“Ngươi có biết vì sao Lan Yên cô nương không thể gảy đàn cho ngươi nghe không?”
Không đợi Trương Hướng Vinh mở miệng, nàng đã nhếch mắt, đôi phượng mâu hiện rõ vẻ khinh miệt, thản nhiên đáp:
“Bởi vì ngươi — không xứng.”