Cố Quỳnh nghi hoặc hỏi:
“Ca ca, sao tự nhiên lại nói xin lỗi muội vậy?”

Cố Ngọc cụp mắt xuống. Có lẽ là vì mục đích riêng của nàng và đại phu nhân, nàng sợ bị người khác nhìn ra điều gì.

Nàng giả nam hành tẩu bên ngoài, còn muội muội giống nàng như đúc thì bị đại phu nhân cố tình giữ lại trong phủ. Từ nhỏ đến lớn, muội muội ra khỏi cửa chẳng được mấy lần.

Ở kinh thành, ai ai cũng biết nàng là thế tử của Trấn Quốc Công phủ, tên là Cố Ngọc, nhưng lại hiếm người biết nàng còn có một muội muội ruột tên là Cố Quỳnh.

Nhớ lại lúc nàng vừa xuyên tới nơi này, muội muội còn rất lanh lợi đáng yêu. Thế nhưng sống mãi trong đại viện thâm sâu, từng ngày từng ngày bị mài mòn, dần dà lại dưỡng thành tính cách nhát gan, yếu đuối.

Nàng từng có lòng muốn sửa lại tính tình cho muội nhưng bản thân lại gánh vác trọng trách quá lớn, nào là học hành, nào là luyện võ, cuộc sống hằng ngày đã bị chiếm hết thời gian, khó lòng rảnh rỗi.

Huống chi nàng được nuôi bên cạnh Đại phu nhân, còn muội muội thì được nuôi trong viện của Tô di nương. Dù cùng ở một phủ nhưng muốn gặp gỡ thường xuyên cũng không dễ.

Nàng nói:
“Sau này ta sẽ đưa muội ra ngoài nhiều hơn. Muội muội của ta xinh đẹp thế này, sao có thể để tuổi xuân tươi đẹp trôi qua trong căn phòng chật hẹp được?”

Nghe vậy, mắt Cố Quỳnh sáng bừng lên:
“Thật sao?”

Rồi lại như nhớ ra điều gì, nàng ấy ngượng ngùng nói:
“Nhưng chính thất mẫu thân nói, tiểu thư khuê các thì không nên thường xuyên lộ diện.”

“Có ca ca đưa đi thì không sao đâu. Thật ra, rất nhiều tiểu thư quý tộc trong kinh thành cũng thường ra ngoại thành du xuân vào mùa xuân, còn thả diều, đấu hoa, chơi cỏ nữa. Mấy hôm nữa ca ca sẽ đưa muội ra ngoài chơi.”

“Ca ca thật tốt.”
Cố Quỳnh vừa nói vừa hai mắt phát sáng, tay xoắn chặt lấy khăn tay vì xúc động.

Cố Ngọc lại mở một chiếc hộp khác, lấy ra hai hạt châu lưu ly.

“Này là diễm thái lưu ly châu ở Phí Tửu lâu, là hàng nhập từ Nam Dương. Ta chọn hai viên đem đến cho thợ thủ công ở Linh Lung Các nghiên cứu thử, xem có thể luyện ra màu này không. Số còn lại để muội đem làm trang sức.”

Cố Quỳnh vui mừng ôm lấy hộp, nâng từng viên châu lên vuốt ve, cười tươi nói:
“Cảm ơn ca ca.”

Cố Ngọc lại xoa đầu nàng ấy, nói:
“Không còn sớm nữa, muội về nghỉ sớm đi.”

Cố Quỳnh gật đầu, đi tới cửa lại quay lại, hơi do dự nói:
“Muội nhớ hình như từng nghe di nương nhắc qua, nói thế tử phủ Trung Nghĩa hầu – Công tử Tiêu là kẻ ăn chơi trác táng. Ca ca thường qua lại với hắn, liệu có bị ảnh hưởng không?”

Cố Ngọc cười bất đắc dĩ. Hóa ra danh tiếng của Tiêu Hành Chi trong miệng nữ nhân trong đại viện lại tệ đến vậy, trách sao hôn sự mãi vẫn không định được.

Nàng nói:
“Yên tâm đi, người này tuy có hơi nghịch ngợm nhưng bản chất không xấu.”

“Vậy thì tốt rồi. Gia phong nhà chúng ta nghiêm cẩn, ca ca nhất định phải giữ mình trong sạch, muội còn trông chờ ca ca cưới một nàng dâu dịu dàng đoan trang về cho muội đây.”
Cố Quỳnh nói.

Cố Ngọc lại cười khổ. Trước đây lo muội còn nhỏ dễ lỡ miệng nên vẫn giấu kín chuyện mình là nữ. Không ngờ giờ muội lại bắt đầu trông mong nàng cưới vợ rồi.

“Được. Còn nữa, chuyện Đổng Trường Mậu muội đừng quá lo. Gần đây ta thấy muội gầy đi không ít, vì loại người như thế thật không đáng. Qua một thời gian nữa, ta sẽ dẫn muội đi xem hắn gặt lấy quả báo ra sao.”

Cố Quỳnh cười tươi như hoa:
“Muội tin ca ca. Ca ca cũng vậy, công vụ quan nha bận rộn, cũng phải chú ý sức khỏe.”

Sau khi muội muội rời đi, trong phòng trở lại yên tĩnh. Men say lại dâng lên trong đầu Cố Ngọc.

Hôm nay thực sự quá mệt mỏi, nàng nhắm mắt, dựa người vào ghế, khẽ ấn trán để giảm đau đầu.

Lúc có người bước vào phòng, nghe tiếng chân thì là nữ tử, Cố Ngọc tưởng là nha hoàn Lạc Yến nên không mở mắt.

Thân phận nàng nữ cải nam trang không thể bại lộ, trong viện chỉ có hai người hầu thân cận là tiểu tư Bình Sa và nha hoàn Lạc Yến. Cả hai tuy được vào phòng hầu hạ nhưng đều không biết bí mật của nàng.

Người kia vào phòng, đặt thứ gì đó lên bàn, rồi bước đến sau lưng Cố Ngọc, dùng đôi tay mảnh mai nhẹ nhàng xoa thái dương cho nàng.

Cố Ngọc chầm chậm mở mắt, nét lạnh hiện lên trong đáy mắt.

Không phải Lạc Yến. Lạc Yến không phải kẻ không biết phép tắc, lại dám tự tiện chạm vào người nàng.

Cố Ngọc chộp lấy tay người kia.

“Gia, người bóp đau nô tỳ rồi…” Giọng người nọ mềm mại nói.

Trong phủ, từ trên xuống dưới đều gọi nàng là “thế tử”. Duy chỉ có một tiếng “gia” dịu dàng như tơ lụa này, vang lên giữa căn phòng yên ắng, lại trở nên ám muội quấn quýt khác thường.

Cố Ngọc lạnh giọng hỏi:
“Ngươi là ai?”

Bích La từ phía sau nàng vòng qua trước mặt, nửa quỳ đáp lời, tóc mai rủ xuống chạm đến xương quai xanh, càng lộ ra vẻ quyến rũ mê người:
“Nô tỳ là nha hoàn trong viện Tam tiểu thư, tên là Bích La. Vừa nãy tam tiểu thư sai nô tỳ mang canh giải rượu đến cho gia.”

Quả thật trên bàn đang có một bát canh giải rượu, còn bốc hơi nóng. Khi nãy muội muội cũng có dặn dò một câu.

Cố Ngọc nghe vậy, nhàn nhạt nói:
“Ngươi muốn hầu hạ ta?”

Bích La cúi đầu, không nhìn thấy nét mặt của nàng, chỉ nghe câu đó thì ngỡ mình đã thành công quyến rũ, cố nén xúc động trong lòng, giọng nói càng thêm mềm mại:
“Xin Gia thương xót.”

Giọng nói còn mang theo chút run rẩy, tựa như căng thẳng, cũng tựa như mong chờ.

Lúc này, Lạc Yến vội vàng chạy đến. Nhìn thấy Bích La đang quỳ dưới đất, sắc mặt lập tức tái nhợt, cũng quỳ xuống nói:
“Nô tỳ đáng chết! Vừa nãy có mụ bà ở cửa bên gọi đi, không ngờ nàng ta thừa lúc nô tỳ không có mặt mà tự tiện xông vào. Xin thế tử trách phạt!”

Quả nhiên là có mưu tính từ trước.

Cố Ngọc nhẹ gõ ngón tay lên mặt bàn, đè nén sự bực bội trong lòng, nói với Lạc Yến:
“Điều nàng ta ra trang viên ngoại thành, chuyện này đừng để Quỳnh nhi biết, cứ nói nàng ta bị bệnh.”

Bích La biết Lạc Yến đến rồi thì đêm nay coi như vô vọng.

Nàng ta đã thầm mến thế tử đã lâu, khó khăn lắm mới tìm được cơ hội ở riêng cùng thế tử. Tất cả tích cóp bao lâu nay nàng ta đều đưa cho mụ bà giữ cửa bên, nhờ bà ta dẫn Lạc Yến đi chỗ khác.

Nếu lần này thất bại, lại còn bị đày đến trang viên thì chẳng khác nào rớt xuống địa ngục. Tam tiểu thư rất tốt với nàng ta, nàng ta sắp được xem như bán tiểu chủ tử trong viện. Nếu đến trang viên, chẳng thể nào so được với phủ Quốc Công này.

Hơn nữa, một khi bị điều đi, nhất định sẽ bị ghép đôi với một tên tiểu tư tầm thường nào đó, không còn cơ hội nào để gặp lại thế tử nữa.

Bích La không cam lòng, vội vàng nói:
“Thế tử minh giám, là tam tiểu thư sai nô tỳ đến mà!”
Rồi còn ngẩng đầu, đưa ánh mắt đầy tình tứ nhìn nàng.

Ánh mắt Cố Ngọc chợt lạnh lẽo. Ban đầu nàng còn định tha cho một mạng, nào ngờ đối phương lại dám lôi cả muội muội nàng vào.

“Lấy kìm rút lưỡi nàng ta ra, kéo ra ngoài, cả mụ bà ở cửa bên cũng bán đi.”

Lúc này Bích La mới biết mình đã đụng phải vảy ngược của Cố Ngọc.

Phủ đệ quyền quý chỉ có mua người chứ không có bán người. Một khi bị “bán đi”, tức là đã phạm tội lớn.

Hơn nữa, Cố Ngọc còn muốn cắt lưỡi nàng ta để nàng ta không thể nói linh tinh ra ngoài. Bị bán ra ngoài như vậy, sẽ chẳng có ai dám nhận. Với dung mạo của nàng ta, chỉ sợ cuối cùng sẽ bị rơi vào chốn kỹ viện.

Nghĩ đến kết cục đó, Bích La toàn thân run rẩy, dập đầu cầu xin tha mạng:
“Nô tỳ biết sai rồi! Cầu xin thế tử khai ân! Đừng bán nô tỳ đi! Thế tử… ưm…”

Lạc Yến là nha hoàn do chính thất phu nhân phái đến, cũng có chút võ nghệ trong người. Nàng ấy không để Bích La kịp nói thêm câu nào, lập tức bịt miệng, mạnh tay lôi đi.

Cố Ngọc nhìn vào đôi mắt đầy sợ hãi tuyệt vọng của Bích La, trong lòng như bị kim châm, không đến mức đau đớn nhưng khiến người khó chịu.

Nàng nghe tiếng giãy giụa của Bích La dần dần biến mất trong màn đêm. Dù biết rõ kết cục về sau của nàng ta, nàng vẫn không mở miệng tha thứ.

Trong bóng đêm, Cố Ngọc chầm chậm mở hai bàn tay ra.

Ở hiện đại, nàng vốn chỉ là một cô gái bình thường, đến cả giết gà cũng không dám nhìn.

Thế mà xuyên tới thời đại phong kiến tầng tầng cấp bậc này, cuối cùng vẫn không tránh khỏi bị đồng hóa.

Chỉ một câu nói nhẹ tênh, liền có thể hủy đi hai số phận.

Hiện thực không cho phép nàng hối hận, Cố Ngọc thở dài một hơi thật sâu.

Tâm tư của Bích La không đơn giản. Nếu tiếp tục để nàng ta ở cạnh muội muội, chỉ sợ sớm muộn gì cũng làm hỏng muội muội. Nếu nàng ta vì vậy mà nảy sinh tâm tư ác độc, lại càng là họa lớn.

“Thật đúng là, vô độc bất trượng phu.” Lời nói của Tiêu Hành Chi như còn văng vẳng bên tai.

Cố Ngọc khẽ bật cười.

Rượu đúng là không thể uống nhiều. Say rồi, dễ khiến người ta nghĩ ngợi lung tung.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play