Cố Ngọc bận rộn cả ngày nơi công nha nên cũng đã đói lả, bèn gắp một miếng bánh hoa mẫu đơn phủ đường đưa lên miệng.

Hai đời làm người, nàng vẫn không sửa được thói thích đồ ngọt. Phủ Trấn Quốc Công tuy có thuê riêng đầu bếp chuyên làm điểm tâm nhưng so với cao thủ trong Phí Tửu lâu thì vẫn kém hơn một bậc.

Chiếc bánh nhỏ nhắn tinh xảo nằm gọn trong tay, sắc đỏ thắm dần từ ngoài vào trong, giữa là một chút hoa quế khô làm nhụy, mới nhìn thôi đã khiến đầu lưỡi ngứa ngáy thèm thuồng.

Nàng cắn một góc, vị ngọt thanh lan khắp khoang miệng, trong bánh hình như còn thêm bạc hà nên ăn không hề ngán.

Cố Ngọc cảm khái:
“Một miếng điểm tâm nho nhỏ mà cũng làm đến tinh xảo như thế, trách sao Phí Tửu lâu bán đắt như vàng, khách nhân nối gót không dứt.”

Tiêu Hành Chi ghé sát tai nàng, hạ giọng nói:
“Phải đấy. Nhà ta tuy là hoàng thương, dưới tay cũng mở không ít tửu lâu, nhưng so với Phí Tửu lâu vẫn còn kém xa. Ta từng muốn đến học lỏm đôi ba chiêu, mong kéo cao thanh danh cho tửu lâu nhà mình. Ai dè đổ không ít bạc vào, cuối cùng chẳng học được gì.”

Cố Ngọc đáp:
“Chuyện ẩm thực cốt ở tinh, quý, ít, nhã. Cả tòa lâu này đều được dát bằng bạc vàng, không phải ai cũng nhìn ra cốt lõi cũng không sao. Phí Tửu lâu chỉ rực rỡ ở chốn đế đô, chỉ có người kinh thành mới có đủ nền để tiêu dùng thế này. Nếu mang mô hình ấy về Giang Nam, chưa chắc đã làm nên trò trống gì.”

Tiêu Hành Chi gãi đầu:
“Ngươi nói giống y như cha ta. Ông cũng nói Phí Tửu lâu nhìn thì hoa lệ, thực chất có đạo lý riêng. Nếu học được chút nào thì tốt, còn không thì chớ phí công tốn của. Lần này nếu chẳng vì chuyện của muội muội ngươi, ta thật không muốn quay lại đây nữa.”

Hắn lại hừ lạnh một tiếng:
“Nhưng nói thật, đây là kinh thành, quản lý nghiêm ngặt. Nếu là Giang Nam, ta đã cho người tìm mấy tên lưu manh, kéo tên khốn nạn kia ra ngõ tối đánh cho què, hà tất phải bày vẽ nhiều như vậy.”

Cố Ngọc liếc mắt nhìn hắn:
“Biết đây là kinh thành thì nói năng làm việc cho cẩn trọng một chút.”

Đang lúc nói chuyện, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa:
“Hai vị quý nhân, Lan Yên cô nương đã tới.”

Cửa vừa mở, chỉ thấy hai tỳ nữ dung mạo xinh đẹp bước vào, kéo rèm lụa che ngang, bày cây đàn ra phía sau lớp sa mỏng.

Lan Yên lúc này mới nhẹ nhàng bước vào nhã các, thân ảnh sau rèm như liễu yếu trong gió, dịu dàng uyển chuyển.

Trên người nàng, từng món trang sức va chạm nhau phát ra tiếng lanh canh nhưng bị lớp lụa cản lại, không thấy được dung nhan kiều diễm, thật khiến người ta hồi hộp chờ mong.

Khi Lan Yên ngồi xuống, Cố Ngọc nghe nàng ta cất lời:
“Không rõ hai vị quý nhân muốn nghe khúc gì?”

Giọng nàng ta dịu dàng như oanh ca, mềm mại như lụa, đến Cố Ngọc là nữ tử cũng thấy xương mềm nửa bên.

Nàng quay đầu, bắt gặp Tiêu Hành Chi đang ngây ngất, đầu lắc lư, còn đắm chìm trong phong tình do mỹ nhân tạo ra, liền khẽ ho một tiếng để nhắc nhở.

Tiêu Hành Chi giật mình ngẩng đầu, thấy Cố Ngọc vẫn điềm nhiên ngồi đó, vẻ mặt thanh đạm, lòng hắn cũng lập tức thu lại mọi niềm phong lưu, thầm nghĩ: Tên này thật chẳng biết thưởng thức phong tình gì cả.

Hắn chỉnh lại tư thế, dù sao cũng không quên lời Cố Ngọc dặn lúc ban ngày, bèn bảo với tỳ nữ bên cạnh:
“Các ngươi lui ra đi.”

Tuy là một tên công tử ăn chơi nhưng Tiêu Hành Chi cũng là con cháu thế gia vọng tộc, hiểu rõ muốn chấn hưng cơ nghiệp phải thuận theo thời thế.
Từ sau khi thành hoàng thương, gia nghiệp dời từ Giang Nam đến kinh thành, nơi rồng ngự hổ phục này, bất cẩn một chút cũng có thể đắc tội quan to.

Ở Quốc Tử Giám, Cố Ngọc trừ dung mạo ra thì không có gì nổi bật.
Nhưng hắn nhìn ra đối phương cư xử không kiêu căng, nói năng có chừng mực, cảm thấy người này là kẻ làm đại sự mà không lộ sắc, tính tình tuy lãnh đạm nhưng lại rất đáng tin nên hắn dần dần cũng quyết tâm theo sau.

Cố Ngọc chỉ mới vào cung một lần đã khơi động được việc mở hội đàm long trọng thế kia, đủ thấy ánh mắt của hắn không sai.

Nghĩ đến đây, Tiêu Hành Chi nghiêm mặt nói:
“Gia không phải tới đây để vui chơi, mà là có việc muốn nhờ Lan Yên cô nương giúp đỡ.”

Dù miệng nói là nhờ, nhưng dáng điệu vẫn không thoát được kiểu công tử gia ban ơn.

Có lẽ vì đời trước từng được dạy dỗ nghiêm khắc, Cố Ngọc thấy thái độ ấy thì mày nhíu lại theo bản năng.
Thời nay nữ tử vốn đã địa vị thấp kém, huống chi là những người mưu sinh nơi chốn phong trần, càng mong manh như bèo trôi nước chảy.

Dù là người nổi danh như Lan Yên, dù nói là bán nghệ không bán thân nhưng trong mắt đàn ông, vẫn là vừa mê đắm vừa khinh rẻ.

Lan Yên có vẻ cũng đã quen với cảnh đó, không lấy làm giận, mỉm cười nói:
“Lan Yên chỉ là một nữ tử tay yếu chân mềm, không biết có thể giúp gì được cho Thế tử gia?”

Cố Ngọc không muốn nghe thêm lời phóng đãng, bèn lên tiếng:
“Tại hạ muốn thỉnh cô nương... dùng sắc mạo để tương trợ.”

Cách một lớp lụa mỏng, Lam Yên chỉ thấy bóng dáng Cố Ngọc mờ ảo. 

Nàng đoán người này thân phận cao hơn Trung Nghĩa Hầu Thế tử rất nhiều, người thực sự muốn nhờ mình giúp đỡ có lẽ là người này. 

Lam Yên liền tùy tay gảy một tiếng đàn, nói: "Không biết vị quý nhân này là thuộc nhà nào để Lam Yên tiện xưng hô."

Lan Yên khẽ khẩy một dây đàn, âm thanh vang lên réo rắt khắp nhã các.

Cố Ngọc âm thầm tán thưởng nàng ta, tuy sống chốn phong trần nhưng tiếng đàn lại không vướng mảy may khí tục, dư âm lượn lờ, quả là tuyệt kỹ.

Cố Ngọc nhẹ nhàng đáp:
“Tại hạ là ai không quan trọng.”

Lan Yên mỉm cười, giọng nhẹ như gió xuân:
“Người ta thường nói tâm thành thì việc mới thành, quý nhân muốn người ta giúp lại chẳng buồn nói danh tính, e là tâm chưa đủ thành nhỉ?”

Cố Ngọc vốn không định để lộ thân phận nhưng người thích hợp để làm việc này thật sự không dễ tìm.
Lan Yên đã dám sống giữa Phí Tửu lâu, lại không sợ quyền quý, nói năng khéo léo, nàng rất thưởng thức nữ tử như vậy.

Nghĩ thế, nàng dứt khoát nói:
“Trấn Quốc Công phủ, Cố Ngọc.”

Tiếng đàn từ phía sau rèm lập tức ngưng bặt. Lan Yên nhẹ nhàng cất tiếng:
“Hóa ra là Cố thế tử, tiểu nữ có điều thất lễ.”

Cố Ngọc nói:
“Không sao, vậy bây giờ cô nương có thể nghe thử thỉnh cầu của tại hạ chăng?”

Lan Yên khẽ gật đầu:
“Xin ngài cứ nói. Nếu tiểu nữ quả thực có thể giúp, nhất định dốc lòng không từ.”

Cố Ngọc không muốn mạo phạm nàng ta, cân nhắc từ ngữ nhưng cuối cùng vẫn phải thẳng thắn:
“Tại hạ muốn nhờ cô nương... dùng thân làm mồi, dụ dỗ hai người.”

“Ting!” Âm thanh sắc nhọn vang lên như kiếm tuốt khỏi vỏ – là móng tay Lan Yên cào vào dây đàn.

Nàng ta lạnh lùng nói:
“Cố thế tử tuy ít lui tới Phí Tửu lâu nhưng Tiêu thế tử chắc biết rõ quy củ nơi đây.”

Cố Ngọc vẫn bình tĩnh:
“Tại hạ hiểu. Dù là nhờ cô nương làm mồi nhưng sẽ âm thầm cho người bảo hộ, tuyệt đối không để cô nương chịu nhục. Cô nương đừng vội từ chối, trước hết hãy nghe xem điều kiện của tại hạ là gì.”

Nghe đến “điều kiện”, Lan Yên cho là vàng bạc châu báu, thứ mà ở Phí Tửu lâu vốn không thiếu, bèn hơi thất vọng mà hỏi:
“Là điều kiện gì?”

Cố Ngọc đáp:
“Nếu chuyện thành công, tại hạ sẽ giúp cô nương chuộc thân, trả lại danh phận lương dân.”

Thật là một điều kiện vô cùng hấp dẫn – Lan Yên thầm nghĩ.
Chỉ tiếc... nàng ta tuy ngoài mặt là nghệ kỹ bán nghệ không bán thân, kỳ thực lại là mật thám do Vương gia Tiêu Dao nuôi dưỡng.

Lan Yên từ từ vén lớp lụa, nhẹ bước ra khỏi rèm.

Chỉ thấy nàng má ta hồng môi thắm, vòng eo thon nhỏ, ánh mắt mơ màng như có sóng nước lay động.

Chỉ liếc một cái, Cố Ngọc đã tin chắc, nếu là Lan Yên ra tay, tất sẽ gặt hái kết quả gấp bội.

Lan Yên cũng đã nhìn rõ Cố Ngọc.
Y ngồi ngay ngắn, khí chất thanh nhã, dù ở chốn xa hoa mê loạn cũng không nhiễm chút tục khí, trong mắt nàng ta như một người đáng để tin tưởng.

Trấn Quốc Công phủ – Cố Ngọc, nàng ta ngẫm lại, chẳng phải là người gần đây va xe với Tiêu Dao Vương đó sao?

Lan Yên đi đến trước mặt, quỳ ngồi xuống, mắt cụp xuống hỏi:

“Cố thế tử vừa nhắc đến hai người kia, không biết là ai?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play