Cố Ngọc mỉm cười tự tin:
“Chắc chắn là chịu, không chỉ chịu mà còn cầu còn chẳng được ấy chứ.”
Kỳ thực, nàng nói lời này cũng mang theo tư tâm của riêng mình. Trấn Quốc công mất sớm, mẫu thân tuy giỏi giang nhưng dẫu sao cũng là tiểu thư thế gia, đối với việc kinh thương buôn bán thì chẳng mấy tinh thông.
Hai mươi năm qua, cả phủ trên dưới chỉ dựa vào gia sản xưa cũ mà sống, Trấn Quốc công phủ đã sớm chỉ còn lại cái vỏ hào hoa bóng loáng.
Mãi đến năm nàng mười sáu tuổi mới âm thầm tiếp quản sản nghiệp trong nhà, chấn chỉnh lại mấy cửa tiệm, phủ Quốc công mới dần dần khôi phục nguyên khí.
Hai hiệu nổi tiếng đang được các tiểu thư khuê các ở kinh thành săn đón là Linh Lung Các và Nghi Thường Phường, đều là sản nghiệp dưới tay nàng.
Nếu muốn giúp Lục hoàng tử tranh ngôi, chỉ dựa vào chừng ấy thì còn lâu mới đủ. Nàng muốn nhân cơ hội này, đem sản nghiệp dần dần phát triển về phía Giang Nam phồn hoa.
Bạc trắng là thứ tốt đẹp, ai mà không yêu thích cơ chứ?
“Nha thương bị khinh rẻ đã lâu, nếu có thể mượn tiếng nói của các nho sinh học tử lần này mà nổi danh, đối với bọn họ mà nói, chính là chuyện vẻ vang tổ tông.”
Mọi người nghe con số lớn đến dọa người kia mà huyết khí sôi trào, chỉ cảm thấy chỉ trong chốc lát nữa là bạc trắng sẽ chất đầy từng rương, từng rương mà mang vào Bộ Lại.
“Phương kế này nếu thực hiện được, chúng ta cũng chẳng cần đến tìm Hoàng thượng xin tiền nữa. Nếu biết tiết kiệm một chút, còn có thể dư dả để lại cho Bộ Lại.” Lý Thị lang mắt sáng lên, giọng không khỏi có phần hưng phấn.
Trương Thượng thư nghe vậy, liền giơ tay vỗ lên mũ Lý Thị lang:
“Cái đầu toàn nghĩ đến tiền! Thanh Đàm hội còn chưa mở ra, ngươi đã nghĩ tới dư bạc rồi!”
Mặc dù nói vậy nhưng gương mặt già nua của Trương Thượng thư khi nhìn về phía Cố Ngọc lại tươi rói như hoa nở:
“Trường Giang sóng sau xô sóng trước, thế hệ sau quả là có người tài. Cổ thế tử có ánh mắt sắc bén, tiền đồ vô lượng!”
Cố Ngọc vội cúi đầu khiêm tốn:
“Thúc phụ quá khen, vãn bối chẳng qua chỉ dựa vào gợi ý của các bậc tiền bối mà nghĩ ra chút kế nhỏ. Còn bao nhiêu chi tiết, vẫn phải nhờ các vị tiền bối định đoạt.”
Trương Thượng thư vuốt râu cười ha hả: Hiến một diệu kế nổi bật nhưng nàng lại vẫn giữ lễ độ khiêm nhường, đúng là có phong thái kế thừa Trấn Quốc công.
Trương Thượng thư nói:
“Chuyện này để ngày mai bàn tiếp.”
Đêm đã buông xuống từ lâu, Cố Ngọc rời khỏi công nha, khẽ vươn vai một cái, xương cốt kêu răng rắc. Mệt thì có mệt thật nhưng gặt hái lại không nhỏ.
Một cỗ xe ngựa dừng trước mặt nàng, rèm xe vén lên, Tiêu Hành Chi từ trong ló đầu ra:
“Cố Ngọc, ta đến đón ngươi đó.”
Cố Ngọc lên xe, hỏi hắn:
“Quốc Tử Giám dạo gần đây ổn cả chứ?”
Tiêu Hành Chi thở dài:
“Ôi, đừng nhắc nữa. Trịnh đại nho từ chỗ mấy vị hoàng tử bị điều về giám chúng ta giảng dạy. Người này cứng nhắc cố chấp, mặt lúc nào cũng như người chết, lại giao bài vở rối rắm nhiều vô kể, hành hạ bọn ta không ít.”
Trịnh đại nho chính là người từng vì tranh chấp với Ngũ hoàng tử mà quỳ ngoài Điện Cần Chính đòi trả lại mũ áo quan.
Nghe Tiêu Hành Chi nói, Cố Ngọc đoán tám phần là Giám chính sợ ông ấy lại đụng độ với Ngũ hoàng tử nên mới điều ông ấy sang giảng dạy cho đám con cháu thế gia như bọn họ.
Xe ngựa lặng lẽ chạy trong bóng đêm, hướng về phía Phí Tửu Lâu – nơi được xưng tụng là “đệ nhất lâu” của kinh thành.
Tại đây, nào là đánh bài, ca vũ, kỹ viện, đấu thú, thưởng bảo… không thứ gì là không có, công tử quý tộc ra vào như cơm bữa, một lần tiêu tiền là tiêu như nước.
Duy chỉ có một điều đặc biệt:
Các nữ tử trong lâu đều dựa vào bản lĩnh kiếm ăn – hoặc giỏi ca múa, hoặc tinh thông thơ từ, hoặc khéo đàn tranh, đàn tỳ bà… nhưng chỉ bán nghệ, không bán thân.
Từng có kẻ không tin, nghĩ mình thân phận cao quý, giở trò với một cô nương trong lâu, chưa kịp làm gì, đã bị quản sự trong lâu đánh cho một trận thừa sống thiếu chết.
Tên đó sau này còn muốn tìm người đến gây rối, kết quả không những không gây được mà chức quan cũng tụt một bậc lại một bậc. Từ đó, ai ai cũng biết, chủ nhân sau lưng của Phí Tửu lâu… không phải người thường có thể động vào.
Xuống xe ngựa, Cố Ngọc đi theo sau Tiêu Hành Chi vào trong.
Vừa bước vào cửa, một người hầu trong lâu liền bước lên chào đón:
“Tiêu gia vẫn theo quy củ cũ chứ? Ô kìa, vị thiếu gia bên cạnh trông lạ mặt quá, có muốn cùng chơi chút gì không?”
Tiêu Hành Chi tiện tay ném cho gã một túi bạc, thản nhiên nói:
“Đi, mở một gian nhã các, dọn một bàn rượu thịt ngon. Gọi cả cô nương Lan Yên đến nữa.”
Lan Yên cô nương là một nữ cầm sư mới nổi của Phí Tửu lâu, một khúc “Tâm Thượng Thu” do nàng ta tấu lên, bi thương uyển chuyển làm danh động cả kinh thành.
Lúc diễn tấu, phải buông một tấm màn mỏng trước đàn, nàng ta ngồi yên sau tấm màn ấy, không bao giờ để lộ dung mạo thật.
Nếu muốn gặp nàng ta thì đều phải trả lời được ba câu hỏi mà Lan Yên đưa ra.
Là con cháu công hầu thế gia, Cố Ngọc hiểu rất rõ: đây chẳng qua chỉ là thủ đoạn của bà chủ để giữ giá mà thôi.
Cái gọi là "ba câu hỏi" kia, có đáp đúng hay không, cuối cùng vẫn là xem thân phận người đáp cao hay thấp.
Vậy nên nàng mới rủ Tiêu Hành Chi cùng đi – hắn hào phóng, lại là khách quen, muốn gặp Lan Yên thì thậm chí khỏi cần nhìn đề.
Cố Ngọc ngắm nhìn cách bài trí trong Phí Tửu lâu, quả thật xứng danh “đệ nhất lâu kinh thành”, tráng lệ hào hoa, mỹ nữ xinh đẹp qua lại như mây, dáng hình uyển chuyển thướt tha mà chẳng hề tục khí.
Tiêu Hành Chi thấy nàng đi giữa nơi xa hoa trụy lạc này mà vẫn điềm nhiên tự tại, chẳng khác gì dạo hành lang Quốc Tử Giám, trong lòng không khỏi nổi lên tâm tư trêu chọc, bèn cố ý nói:
“Nơi này nhiều trò vui lắm, lát nữa xong việc, ta dẫn ngươi đi chơi một vòng nhé?”
Cố Ngọc gật đầu:
“Được thôi.”
Một thân áo lam đứng giữa nơi phồn hoa ong bướm, nàng giống như một nhành trúc non cắm vào giữa bụi hoa rực rỡ, làm người ta vừa nhìn đã thấy không hợp cảnh nhưng chính vì thế lại càng nổi bật.
Nàng trả lời ngay tắp lự khiến Tiêu Hành Chi nhất thời không biết đối đáp thế nào.
Thấy nàng mặt mày trầm tĩnh, giọng điệu nghiêm túc, hắn còn tưởng nàng đang nói đùa, có phần ngại ngùng:
“Ta nói chơi thôi mà, Cố huynh sao có vẻ là người ham mê tửu sắc đâu.”
“Ta không nói đùa đâu, lát nữa nhớ dẫn ta đi xem thử.” Cố Ngọc nghiêng đầu liếc hắn một cái.
Nàng tuy không đụng đến mảng ăn uống nhưng một tửu lâu như Phí lâu có thể làm ăn phát đạt giữa đất kinh thành đắt đỏ này, tất nhiên có điều đáng học hỏi.
Huống hồ, nghe nói người đứng sau Phí Tửu lâu thân phận thần bí, nếu có thể tìm hiểu được gì, càng tốt.
Tiêu Hành Chi gãi đầu:
“Được… cũng được.”
Lúc ấy, Cố Ngọc bỗng cảm thấy phía sau có ánh mắt như thiêu như đốt chiếu đến. Nàng ngoảnh đầu lại nhìn, chỉ thấy trong lâu người người rộn ràng, không có gì bất thường. Chẳng lẽ là nàng nhạy cảm quá?
Thu ánh mắt lại, nàng theo Tiêu Hành Chi đi lên lầu.
…..
Trên tầng cao nhất của Phí Tửu lâu, Quân Trạch khẽ nghiêng người nấp sau song cửa sổ. Người đi theo hắn là mưu sĩ Mạc Triết Nghiêm, cũng theo tầm mắt hắn nhìn xuống, rồi nhíu mày:
“Quả không sai câu ‘gần mực thì đen’. Cố thế tử kia trông có vẻ phong nhã thanh cao, vậy mà lại cùng Tiêu thế tử đến nơi này.”
Cả kinh thành đều không ai biết: người đứng sau Phí Tửu lâu chính là Tiêu Dao Vương Quân Trạch.
Công tử con cháu các nhà thế gia thường xuyên lui tới nơi đây, lâu dần chốn thanh sắc trụy lạc này lại trở thành mạng lưới tình báo lớn nhất trong tay Quân Trạch, mang lại cho hắn không ít lợi thế.
Đúng lúc này, Lan Yên cô nương trong một thân váy màu hổ phách khói sương, dáng vẻ yếu ớt uyển chuyển, chậm rãi đẩy cửa đi vào nhã các.
Quân Trạch nâng chén rượu, cười nhạt:
“Gần mực thì đen? Ta thấy là bản tính khó giấu thì đúng hơn.”
Mạc Triết Nghiêm nghe vậy, cảm thấy có chút kỳ quặc, liếc mắt nhìn hắn:
“Có cần sai người điều tra thử, xem bọn họ ở trong nhã các làm gì không?”
Quân Trạch liếc nhìn cánh cửa vừa khép lại, cười khẩy:
“Cần gì phải hỏi, thực sắc tính dã, dẫu vẻ ngoài có chính trực đến đâu, rốt cuộc cũng không giấu được lòng tham sắc dục.”
Mạc Triết Nghiêm không khỏi bật cười:
“Ha! Lời này mà cũng có thể thốt ra từ miệng Vương gia sao? Trưởng công chúa giục người cưới đã lâu, mà có thấy Vương gia ‘thực sắc tính dã’ bao giờ đâu.”
Quân Trạch xoay xoay chén rượu trong tay, chén sứ Thanh Ảnh hảo hạng dưới ánh đèn mờ tỏa ra ánh sáng mông lung, chậm rãi nói:
“Trần thế toàn là son phấn tục phàm, làm loạn tầm mắt người ta. Bổn vương đến nay vẫn chưa gặp được người khiến lòng mình động – sao mà cưới cho được?”