Là thương hội lớn nhất toàn đại lục, chi nhánh của Yên Vũ Lâu gần như trải rộng khắp tu chân giới.

Nhưng chỉ có một số người biết rằng, ngoài những chi nhánh ở khắp mọi nơi thì Yên Vũ Lâu vẫn còn một loạt khu chợ đen.

Gần đây, một món hàng đã tuồn ra từ khu chợ đen nào đó và nhanh chóng lan truyền khắp Trung Châu.

Đó là một tấm vải viết chữ thời cổ, sau khi giải mã, cuối cùng biến thành một tấm tàng bảo đồ chỉ đến một địa điểm —— nằm ngoài Đông Hải.

Trong thế giới này, Trung Châu vô cùng rộng lớn, phần lớn tu sĩ sinh ra, tu hành và chết đi tại nơi đây; Bắc Cảnh thì lạnh lẽo hoang vu, cũng có tu sĩ không thích tranh đấu định cư ở đó.

Nhưng ngoài đại lục ra thì trên biển Bích Ba vô tận còn có vô số hòn đảo nằm rải rác. Yêu thú trong biển Bích Ba hoành hành, muốn qua biển là vô cùng khó khăn, đa số những hòn đảo này cũng tách biệt với thế gian, thậm chí đôi khi có nhiều hòn đảo còn bị nước biển động nhấn chìm.

Trong số những hòn đảo này, nổi tiếng nhất phải kể đến ba đảo Bồng Lai, tương truyền vào thời thượng cổ có đại năng ẩn cư tu hành trong đó, cuối cùng xé rách hư không đi mất, vì vậy ba hòn đảo này còn được gọi là Tiên Sơn.

Trên tấm tàng bảo đồ đã được giải mã, ngoài lộ trình sơ lược thì còn có hai câu thơ:

Bồng chu xuy thủ tam sơn khứ*, tinh sa dao độ bích thủy lưu.

(*Câu cuối trong bài “Ngư gia ngạo - Ký mộng” của Lý Thanh Chiếu)

Không còn nghi ngờ gì nữa, lộ trình trên tàng bảo đồ chắc chắn chỉ dẫn đến di trạch của vị đại năng trên Tiên Sơn.

Vô số tu sĩ đổ xô hành động, muốn đến Tiên Sơn tìm báu vật, cũng có những người thờ ơ, cho rằng đây là một cái bẫy.

Về phần Yên Vũ Lâu thì đã cho một con thuyền khổng lồ xuất phát đến Đông Hải, giúp những tu sĩ không thể qua biển đi đến Bồng Lai.

- Bất kể kho báu là thật hay giả thì Yên Vũ Lâu vẫn là bên hời nhất. 

Một tu sĩ đứng ngoài quan sát bình luận, cho rằng đây là chiêu trò do Yên Vũ Lâu tạo ra.

Giữa tiếng ồn ào hỗn loạn, Giang Lâm Xuyên vuốt ve bản đồ được sao chép lại trong tay, ánh mắt dừng lại ở dòng thơ đó.

- Nơi này là Vị Xuyên à, đúng là rộng lớn hùng vĩ.

- Ừm.

- Quả nhiên khiến người ta nhìn thấy mà thơ ca dâng trào, để ta ngâm một câu thơ. Ta nhớ xem... Bồng chu xuy thủ tam sơn khứ, cố quốc đông lai Vị thủy lưu*. Thế nào, thơ hay chứ?

(*Câu cuối trong bài “Hàm Dương thành đông lâu” của Hứa Hồn)

- Ừm.

Tu sĩ áo đen “chậc” một tiếng, bất mãn quay đầu lại: - Ngươi chỉ phản ứng thế thôi à?

Tăng nhân áo trắng mở mắt, bất đắc dĩ nói: - Thơ này là ngươi làm à?

- Đương nhiên —— không phải rồi. 

Tu sĩ áo đen lại quay đi: - Là hai người khác nhau làm, ta gộp lại, đối nhau biết bao.

Tăng nhân lại nhắm mắt bắt đầu tụng kinh, nhưng giọng nói của tu sĩ áo đen vẫn lởn vởn bên tai y không dứt.

- Ta kể ngươi nghe một điển cố, rằng có một ông lão câu cá bên bờ sông Vị, nhưng người qua đường lại nhận ra cần câu của ông ấy không có lưỡi câu, ngươi đoán xem ông ấy nói gì? Ông ấy nói, người nào muốn thì tự khắc sẽ cắn câu. Sau này ông ấy được quốc quân phong làm thái sư, ngươi biết nó nói lên điều gì không? Nói lên rằng người lợi hại thường biết giả ngầu lắm, sau này ta đến cảnh giới cao thì cũng giả ngầu giống vậy.

Tăng nhân nghe hắn nói nhảm chỉ thấy đau đầu: - Ta chưa từng nghe điển cố này.

- Không phải của thế giới này, tất nhiên là ngươi chưa từng nghe rồi, xì.

Giọng của tu sĩ áo đen nhỏ dần rồi chìm vào im lặng.

Có lẽ lúc đó hắn đang nhớ nhà nhỉ. Nhà hắn ở đâu?

Bồng chu xuy thủ tam sơn khứ, cố quốc đông lai Vị thủy lưu. Về sau y đã lật tung điển tịch nhưng cũng không tìm thấy hai câu thơ này.

Chúng cũng giống như người nọ, không phải đến từ thế giới này.

Giang Lâm Xuyên vuốt phẳng bức vẽ, động tác nhẹ nhàng như thể đang vuốt ve một món vật quý.

Không phải vọng tưởng.

Là hắn đã trở về.

----------

Bên bờ sông Vị Xuyên, Nhan Sơ ngụy trang thành ông lão câu cá, đã đợi ở đây được một tháng.

Càng đợi càng nhàm chán.

Tốc độ của Yên Vũ Lâu nhanh hơn hắn tưởng, nhưng chẳng biết Không Kiến có thấy được tấm bản đồ đã lan truyền khắp nơi kia hay không.

Cũng chẳng biết Không Kiến có còn nhớ câu thơ đó không.

Thật ra mà nói, kế hoạch này có rất nhiều yếu tố không chắc chắn, chẳng hạn như Không Kiến đang bế quan trong núi sâu rừng già hoàn toàn không tiếp xúc với thế giới bên ngoài, hay chẳng hạn như sau khi Không Kiến nhập ma thì trí nhớ hơi kém nên không nhớ được chuyện trước đây, hay chẳng hạn như Không Kiến hiểu được trò câu cá của hắn nhưng lại không muốn cắn câu...

Lỡ đâu sau khi Không Kiến thành Ma tu nhưng vẫn giống như trước đây, trên người toàn viết “tứ đại giai không”, dù có thấy và đoán ra được thì cũng chỉ nhắm mắt tiếp tục niệm kinh, vậy sẽ có vẻ như hắn tự ảo tưởng lắm chứ.

Đằng xa có tiếng gió truyền đến.

Âm thanh từ xa đến gần. Nhan Sơ đang ăn không ngồi rồi bèn ngẩng đầu lên.

Một tu sĩ áo đen bước tới trước mặt hắn, để tóc dài, mày kiếm mắt sáng, vừa xa lạ nhưng cũng vừa quen thuộc.

Giang Lâm Xuyên nhìn người đang đóng giả làm ông lão câu cá trước mắt.

Mặc một bộ quần áo xám xịt, trên mặt đeo mặt nạ.

Nhưng dáng người của hắn đã sớm khắc sâu trong trí nhớ của Giang Lâm Xuyên, không hề sai lệch dù chỉ mỗi một phân, mỗi một ly.

Nhan Sơ nghe y hỏi: - Cố quốc đông lai Vị thủy lưu, câu trên là gì?

- Hành nhân mạc vấn đương niên sự*. 

(*Cũng nằm trong bài “Hàm Dương thành đông lâu” của Hứa Hồn)

Nhan Sơ nói xong bèn cười một tiếng: - Ngươi còn nhớ thật à.

- Phải, ta nhớ hết. 

Giang Lâm Xuyên nói.

Nhan Sơ đứng dậy thì bị ôm trọn vào lòng.

- Nhan Sơ. 

Giang Lâm Xuyên thốt ra cái tên mà y chưa bao giờ dám nói thành lời: - Ngươi trở về rồi.

Nhan Sơ sững người rồi cười một tiếng.

- Phải, ta xác chết vùng dậy rồi, có muốn siêu độ cho ta không, Không Kiến đại sư?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play